Cố Mãn Mãn không nói nữa, giọng có chút bất mãn: "Chị Tiểu Lệ."
Thẩm Lệ đương nhiên có thể hiểu tâm trạng lúc này của Cố Mãn Mãn, Cố Mãn Mãn đại khái là cho rằng cô muốn nuốt giận uống ly rượu này.
Nhiều người như vậy ở đây đang xem, Tiêu Văn nhìn phản ứng của Thẩm Lệ, cũng cho rằng Thẩm Lệ muốn uống ly rượu này.
Nhưng một khắc sau, Thẩm Lệ lại nhàn nhã mở miệng: "Cô kêu tôi cho mặt mũi? Cho ai mặt mũi? Cho cô sao? Cô là ai?"
Câu này vừa nói ra, mấy minh tinh bên cạnh còn đang nhỏ giọng bàn tán lập tức yên tĩnh lại, thở mạnh cũng không dám nhìn tình huống bên này.
Sắc mặt Tiêu Văn cũng thay đổi mấy lượt, cô ta thế nào cũng không ngờ tới Thẩm Lệ không chỉ không cho cô ta mặt mũi, còn muốn cô ta không thể xuống đài.
Tiêu Văn gần đây có thể nói là chạm tay có thể bỏng trong giới giải trí, rất nhiều người ghét cô ta, dẫn tới cô ta ngày càng kiêu ngạo, ngày càng không để Thẩm Lệ trong mắt.
Cho rằng bây giờ Thẩm Lệ xuống dốc rồi, chỉ là một nghệ sĩ nhỏ có thể tiện tay cầm nặn.
Lại quên mất, Thẩm Lệ trong giới giải trí, là người có tiếng kiêu ngạo, không phải loại nuốt xuống cục tức này.
Cố Mãn Mãn ở một bên nhìn máu sôi sục, hai mắt phát sáng, không hổ là thần tượng của cô. Tiêu Văn dưới sự chú ý của nhiều người như vậy, có cảm giác như cực kỳ bất an, những người này nhất định đang âm thầm chê cười cô ta, cho dù là bạn gái của Cố Tri Dân thì thế nào, một nữ minh tinh tùy tiện trong công ty cũng dám không cho cô ta mặt mũi.
Cố Tri Dân ngồi bên cạnh Thẩm Lệ, hoàn toàn không có ý giúp đỡ Tiêu Văn.
Tiêu Văn căn răng, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Cô Thẩm nói gì vậy, tôi chỉ là muốn uống một ly rượu với cô mà thôi."
"Tại sao muốn uống rượu với tôi, là muốn cảm ơn tôi đem tất cả tài nguyên trong tay cho cô
sao?" Thẩm Lệ phì cười: "Vậy cô lầm rồi, tôi bằng lòng hai tay dâng tài nguyên trong tay, đó là nhìn mặt mũi của giám đốc Cố."
Thẩm Lệ nói, đẩy ly rượu trước mặt tới phía trước Cố Tri Dân, nhìn Tiêu Văn nói: "Ly rượu này, cô vẫn là mời giám đốc Cố đi."
Người xung quanh không nhịn được hít ngụm khí lạnh.
Thẩm Lệ không hổ là đi vững vàng từng bước trong giới giải trí, nói chuyện lưu loát, mặt không lộ ra chút cảm xúc, lại làm người ta thoáng chốc có thể hiểu ý tứ trong lời cô.
Ý tứ trong lời cô rất trực tiếp cũng rất rõ ràng: Xem thường Tiêu Văn.
Cái này lực sát thương còn mạnh hơn so với lời chất vấn vừa rồi.
Đám người ăn dưa bên cạnh có chút sợ hãi, Thẩm Lệ thật sự là cái gì cũng dám nói.
Biểu cảm trên mặt Tiêu Văn lại không giữ được nữa: "Không phải là một ly rượu sao, nếu cô Thẩm không băng lòng uống cùng tôi, vậy thì không ngại, tôi tự mình uống là được."
Tình huống trước mắt, nếu cô ta không tự tìm bậc thang cho mình đi xuống, đợi lát nữa sẽ chỉ treo ở đó, làm trò cười cho người ta xem, mất mặt vẫn là chính mình.
Chính vào lúc này, Cố Tri Dân luôn không nói chuyện đột nhiên lên tiếng: "Em cho tôi mặt mũi như vậy, nói vậy, tôi mới nên uống một ly với em rồi?”
Thẩm Lệ hơi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt khó dò của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nói rồi, lại đẩy ly rượu Thẩm Lệ vừa đẩy tới về.
Ánh mắt Thẩm Lệ rơi trên ly rượu đó, có chút không hiểu Cố Tri Dân có ý gì.
Cô hời hợt ngẩng đầu, thì nhìn thấy trong mắt Tiêu Văn lóe lên ánh sáng, mặt vui mừng nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân... là đang giúp Tiêu Văn ra mặt?
Thẩm Lệ vốn còn sắc mặt ung dung, lập tức lạnh lùng: "Giám đốc Cố thật sự muốn tôi uống ly rượu này?”