Thẩm Lệ nhìn bóng lưng Cố Tri Dân lắc lư lên lầu, hừ lạnh một tiếng quay đầu nói với Hạ Diệp Chi: "Cậu nhìn anh ta điên khùng kìa.”
Hạ Diệp Chi bật cười, đổi đề tài khác hỏi: “Các cậu cùng đi?”
“À..” Thẩm Lệ ấp úng nói: “Cũng không tính là cùng đi..”
Cố Tri Dân sống ở nhà cô, bọn họ đều phải tới nhà Hạ Diệp Chị, lúc cô lái xe, Cố Tri Dân nhảy lên xe cô ngồi ì đó không chịu đi, cô cũng không muốn dây dưa với anh ta, chỉ có thể lái xe đi.
“Cũng không tính? Là ý gì?” Hạ Diệp Chi nhìn dáng vẻ cô ấp úng, cảm thấy có vấn đề.
Thẩm Lệ thấy không giấu được nữa, dứt khoát nói thẳng: “Hiện tại Cố Tri Dân sống trong nhà tớ”
Hạ Diệp Chỉ hơi sửng sốt: “Hả?”
Thẩm Lệ giống như sợ cô hiểu lầm vội vàng giải thích: “Không phải như cậu nghĩ đâu, anh ta sống trong nhà tớ, chủ yếu là bởi vì nhà anh ta cháy không có chỗ ở, huống chi giữa tớ và anh ta cũng đã nói rất rõ ràng, tiếp tục làm bạn như trước kia, giống với giao tình của chúng ta vậy, để anh ta ở nhờ một thời gian cũng rất bình thường có phải không..."
“Ừ”. Một tiếng này “ừ” này, Hạ Diệp Chi còn kéo dài âm điệu, tỏ ra ý vị sâu xa.
Thẩm Lệ vốn không cảm thấy có gì, lúc này cũng không khỏi hơi chột dạ đứng lên: “Tớ hơi khát, tớ đi uống nước."
“Được, tớ rót nước cho cậu.”
Hạ Diệp Chi kéo Thẩm Lệ ngồi xuống, lại rót nước cho cô.
Thẩm Lệ nghiêm túc uống nước, đột nhiên nghe Hạ Diệp Chi ở bên cạnh nói: “Tiêu Văn dù sao cũng là bạn gái chính thức của Cố Tri Dân, nếu như nhà Cố Tri Dân sửa xong, vẫn nên nhanh chóng để anh ta quay về đó sống đi”
Giọng Hạ Diệp Chi rất ôn nhu, nhưng lại giống như cho Thẩm Lệ một đòn cảnh tỉnh.
Cô chỉ nghĩ, cô và Cố Tri Dân đã nói ra, có thể sống chung giống như trước.
Nhưng cô quên mất, bây giờ Cố Tri Dân là người đã có bạn gái.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Tiêu Văn.
Buổi sáng hôm đó, cô chính mắt nhìn thấy Tiêu Văn đi ra từ trong phòng Cố Tri Dân.
Hạ Diệp Chi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, giọng càng ôn nhu: “Nếu như bị người khác biết cậu và Cố Tri
Dân ở cùng một chỗ, sợ rằng có thêm một trăm cái miệng, cũng không nói rõ được.”
Thẩm Lệ hơi rủ mắt xuống: “Tớ biết rồi.”
Hạ Diệp Chi nói đúng, loại chuyện này một khi bị đưa ra ánh sáng, thì không thể giải thích rõ.
Nữ minh tinh đang nổi làm tiểu tam của ông chủ.
Cái tiêu đề này nhìn thế nào cũng thấy cực hot. Đến lúc đó, mọi người chỉ biết xem náo nhiệt xem trò hay, cùng phẫn nộ mắng mỏ, sẽ không ai muốn nghe giải thích, muốn nghe chân tướng.
Lúc ăn cơm, Cố Tri Dân phát hiện tâm trạng Thẩm Lệ vô cùng sa sút.
Lúc tới Thẩm Lệ vui vẻ tươi cười, lúc anh ta lên lầu, tâm trạng Thẩm Lệ nhìn cũng không có sa sút như vậy. Cụng ly, Cố Tri Dân nhìn Thẩm Lệ một hơi uống gần nửa ly rượu vang, cau mày nghiêng người qua lấy ly rượu của cô: “Em sao vậy?” Thẩm Lệ không để ý đến anh ta, mặt lạnh tanh đoạt lại ly rượu.
Cố Tri Dân không lay chuyển được cô, chỉ có thể mặc cho cô uống rượu, có điều cô cũng không uống quá nhiều, lúc cơm nước xong, cô vẫn giữ được tỉnh táo.
Nhưng mọi người đều uống rượu, không thể lái xe, Mạc Đình Kiên sắp xếp tài xế đưa các cô trở vê.
Lúc sắp đi, Thẩm Lệ bị Hạ Diệp Chi gọi lại.
“Là bởi vì tớ nói những lời đó sao? Lúc ăn cơm cậu luôn không vui." Hạ Diệp Chi lo lắng nhìn cô.
Thẩm Lệ vén mái tóc dài qua tai, cười khẽ: “Không có gì không vui, chỉ là cảm thấy hơi uể oải, cảm thấy bản thân đã lớn, vẫn không xử lý tốt chuyện tình cảm”