Ngữ điệu không nhanh không chậm của Hạ Diệp Chi không chút che giấu sự thân mật giữa cô và Thẩm Lệ.
Kịch bản “Mất Thành" từ khi cô lên đại học đã bắt đầu viết, nhân vật nữ chính quả thật được lấy cảm hứng từ Thẩm Lệ.
“Vậy sao?” Sắc mặt Tiêu Văn hơi thay đổi nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, ý cười sâu hơn, càng thêm dịu dàng động lòng người: “Chẳng trách trước đây khi xem "Mất Thành" bản điện ảnh tôi đã cảm thấy nhân vật nữ chính mang lại cho mình cảm giác rất quen thuộc.”
Gọi thân mật như vậy, đến nữ chính bản điện ảnh không phải Thẩm Lệ, quan hệ tốt thế nào chứ?
Tiêu Văn nói xong thì rất bình tĩnh nhìn Thẩm Lệ.
Nhưng cô ta đã đánh giá quá thấp tình bạn của Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi, châm ngòi ly gián mức độ này cũng chỉ gây trò cười thôi.
Huống hồ câu hỏi này cũng vô cùng vi diệu.
Cùng một kịch bản, bản điện ảnh và truyền hình đến khi đó chắc chắn được lấy ra so sánh.
Tiêu Văn nhắc tới nữ chính bản điện ảnh chính là đang đào hố cho Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi, nếu sơ ý lỡ lời cũng có thể bị người khác túm lấy điểm này rồi đẩy vào chỗ chết.
Thẩm Lệ cười nhẹ, nói trước Hạ Diệp Chi: “Vì bản thân bộ phim này rất chân thật, nhân vật chính cũng rất thực tế, họ giống như bất kỳ một người bình thường nào bên cạnh cô. Hơn nữa tôi nghe Diệp Chi nói, khi cô Tưởng quay bản điện ảnh "Mất Thành" rất chân thực cũng rất nỗ lực cho nên mới có thể có hiệu quả tốt như vậy.
Hạ Diệp Chi sợ lời Thẩm Lệ sẽ bị bới móc tạo thành vết đen.
Nghe lời khen của Thẩm Lệ với nữ chính bản điện ảnh “Mất Thành” Tưởng Viên, Hạ Diệp Chi cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.
Dù sao cũng là người lăn lộn trong giới trí, còn cô chỉ là một người biên kịch nho nhỏ phía sau, lục đục gì đó cô hoàn toàn không để tâm.
“Nói cũng phải, cô Tưởng..." Tiêu Văn hơi dừng lại, cân nhắc một chút, còn định nói gì đó để đào hố Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ, cô ta không tin hai người này thật sự có thể làm được không lọt một giọt nước. Nhưng ở đây đều là thành viên chủ chốt của “Mất Thành”, đoàn đội cũng là một đoàn đội vô cùng chuyên
nghiệp, nghe thấy lý giải của Thẩm Lệ vê nữ chính “Mất Thành” thì hoàn toàn bị cô kéo sự chú ý tới.
“Em Thẩm luôn có lý giải nhân vật thấu đáo nhất, tôi rất thích điểm này của em, nào, cạn ly.” Đạo diễn là một người trung lập, vui vẻ nâng ly chúc mừng.
Người khác cũng nói tới chuyện xảy ra trước đây khi hợp tác với Thẩm Lệ.
Tiêu Văn quả thật không tìm được cơ hội lên tiếng, mọi người đều trò chuyện sôi nổi khí thế ngất trời, dường như chỉ có cô ta là người ngoài.
Cô ta chỉ đành quay đầu, vẻ mặt dịu dàng nhìn Cố Tri Dân: “Tri Dân, anh muốn ăn gì? Em gắp cho anh”
Cố Tri Dân nhìn cô ta thật sâu, giọng nói lạnh đến lạ thường: “Tôi không có tay?”
Tiêu Văn nghẹn họng: “Tri Dân, anh..."
“Chỉ cần cô im miệng là tôi sẽ có hứng ăn, ăn gì cũng được.” Giọng Cố Tri Dân không lớn, chỉ dùng giọng nói hai người có thể nghe được cho nên phải dựa vào cũng gần, coi như cho Tiêu Văn mặt mũi.
Mà như vậy người khác nhìn vào lại giống như đôi tình nhân đang thì thầm to nhỏ.
Hạ Diệp Chi nhìn xung quanh, cảm thấy buồn bực, nhỏ giọng nói với Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ, với sự hiểu biết của cậu về Cố Tri Dân, cậu nghĩ anh ấy có thật sự thích Tiêu Văn không?”
Hạ Diệp Chi hơi nghi ngờ cuộc sống, cảm thấy đây không phải Cố Tri Dân mà cô quen biết.
Trước đây cô luôn cho rằng Cố Tri Dân không đứng đắn nhưng đến nay cũng coi như quen biết bao nhiêu năm, cũng biết Cố Tri Dân là người có nguyên tác.
Thẩm Lệ nhìn hai người đang dựa sát vào nhau đối diện: “Có lẽ là yêu thật lòng”
Trước đó còn nói muốn chia tay, bây giờ lại thân mật như thế, không phải yêu thật lòng thì là gì.
Hạ Diệp Chi giật giật khoé miệng: “Có lẽ vậy.”