Thẩm Lệ đi đến chào đạo diễn xong thì phát hiện chiếc bàn này đã hết chỗ ngỒi. Sau khi quay người đi lấy đồ ăn sáng, cô và Cố Mãn Mãn ngồi đối diện nhau xuống một cái bàn khác.
Cố Mãn Mãn nhìn xung quanh: “Sao anh họ em không đến?”
Thẩm Lệ phớt lờ cô.
Cố Tri Dân không đến ăn sáng thì có liên quan gì đến cô.
Mới gia nhập đoàn ngày đầu tiên, Tiêu Văn đã đuổi theo tới, lúc này không chừng anh ta đang ngọt ngào tình cảm với Tiêu Văn cũng nên.
Thẩm Lệ nhét mạnh cả cái bánh bao nhỏ vào miệng.
Cố Mãn Mãn ở bên cạnh rùng mình: "Chị tiểu Lệ, có phải chị nhập vai quá mạnh mẽ hay không, ăn một cái bánh bao mà cũng tàn nhẫn như một kẻ giết người biến thái vậy..."
"Thật sao?” Thẩm Lệ quay đầu lại, nhìn cô xa xăm.
Cố Mãn Mãn bị dọa sợ đến mức đánh rơi cả cái bánh bao trong tay, còn ợ lên nữa.
"Chào buổi sáng."
Thẩm Lệ nghe thấy tiếng nói bèn ngẩng đầu lên, đối mặt với Qúy Vân Thư đang mỉm cười dịu dàng.
Qúy Vân Thư đã trang điểm đầy đủ, quần áo còn đắt hơn ngày hôm qua, cả người đẹp đẽ tinh xảo như một quý cô đang đi dự tiệc vậy.
Thẩm Lệ quan sát một lúc, Qúy Vân Thư đã ngồi xuống: "Thật trùng hợp, không ngờ lại có thể gặp cô ở trong nhà ăn."
Thẩm Lệ cầm điện thoại lên liếc nhìn, khóe môi dưới nhấch lên, thờ ơ nói: "Cô có phải là dây leo không? Vòng vo quanh co nhiều như vậy cũng không sợ tự quấn cổ mình đến chất à”"
"Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi" Thẩm Lệ ném đôi đũa trong tay xuống, nhìn thẳng Quý Vân Thư.
Cô không biết tại sao Qúy Vân Thư lại ở trong khách sạn này. Tối qua có thể gặp nhau ở sảnh khách sạn có lẽ thực sự chỉ là một sự trùng hợp.
Nhưng lúc này rõ ràng không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cố Tri Dân không ở đây, Qúy Vân Thư cũng không giả vờ nữa, nét mặt cứng nhắc, hơi thở trên toàn bộ cơ thể cũng thay đổi, không còn dịu dàng nữa, ngược lại để lộ ra vài phần hung hăng kiêu ngạo.
Ánh mắt cô ta lướt qua Cố Mãn Mãn: "Bảo cô ấy đi đi"
Cố Mãn Mãn đang dựng đứng hai tai hóng chuyện nghe thấy vậy thì ngay lập tức ngồi thẳng người lên, trừng mắt nhìn Qúy Vân Thư: "Sao lại bảo tôi đi? Không phải cô muốn nhân lúc tôi đi rồi bắt nạt chị tiểu Lệ nhà chúng tôi đó chứ?”
Qúy Vân Thư thẳng thừng phớt lờ lời nói của Cố Mãn Mãn, cười chế nhạo Thẩm Lệ: "Sao cô càng sống lại càng thụt lùi thể, cô giữ lại một người đại diện ngu ngốc như vậy có tác dụng gì?”
"Cô đang mắng ai đấy?" Cố Mãn Mãn tức giận đứng bật dậy khỏi ghế, nhưng lại nhận ra rằng đây là nơi công cộng. May mắn là giọng nói của cô không quá to, không hề thu hút sự chú ý của người khác, vì vậy lại ngượng ngùng ngồi xuống.
Giọng Thẩm Lệ nhẹ nhàng bay tới: "Bởi vì cô ấy họ Cố”
Qúy Vân Thư nghe thấy vậy thì ngơ ngác, cuối cùng nhìn chăm chăm Cố Mãn Mãn. Cố Mãn Mãn mở to mắt ra lườm cô ta: "Nhìn gì mà nhìn, người phụ nữ xấu xít"
Qúy Vân Thư mắng cô là đồ ngốc, cô mắng Qúy Vân Thư là đồ xấu xí, để xem xem ai là người bị tức chết trước.
Qúy Vân Thư nghẹn họng, như thể đã hiểu ra điều gì đó: “Hóa ra là như vậy.”
Hóa ra là như vậy cái gì cơ?
Cố Mãn Mãn cảm thấy IQ của mình như biến mất. Cô không hiểu bất cứ lời nào trong những lời mà hai người họ đang nói. Cô kéo tay áo Thẩm Lệ ở dưới gầm bàn, muốn bảo Thẩm Lệ nói cho cô nghe chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Thẩm Lệ lại không nhịn được cười được khi nhìn khuôn mặt mờ mịt của cô. Cô gái nhỏ Cố Mãn Mãn này thực sự chính là chỉ vui cười mà lớn lên.
Qúy Vân Thư cũng nhìn thấy sự tương tác nhỏ giữa Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn. Có thể thấy rằng mối quan hệ này rất tốt. Trên mặt lóe lên một tia phức tạp, cô ta mở miệng nói: "Tri Dân trở vê nước đã nhiều năm như thế, tôi còn cho rằng cô và anh ấy đã ở cùng nhau, thật không ngờ kết quả là lại bị một người phụ nữ không biết đến từ đâu nhanh chân đến tranh trước."
Giọng điệu chua chát đến mức như có thể ngửi thấy mùi ghen tức.