Cố Mãn Mãn nghẹn họng, không còn nhắn tin cho Thẩm Lệ nữa.
Tiêu Văn đã đến trước mặt.
"Cô Thẩm vẫn đang nghỉ ngơi à?" Tiêu Văn đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Lệ vừa mới bước vào xe và đóng cửa lại. Tận đáy lòng cô ta tức giận, nhưng vẫn muốn giữ nét mặt bình tĩnh.
"Đúng vậy, chị Lệ có một cảnh quay vào ban đêm. Bây giờ đã là giờ giải lao. Cảnh diễn ban đêm rất nhàm chán." Cố Mãn Mãn nở một nụ cười giả tạo chuyên nghiệp trên mặt. Thẩm Lệ ngôi trong xe, vừa lật tạp chí vừa nghe Cố Mãn Mãn và Tiêu Văn nói chuyện.
"Tôi mời mọi người uống cà phê, vì thế cũng mang cho cô Thẩm một cốc." Tiêu Văn ngượng ngùng nhìn cốc cà phê trong tay mình.
Cố Mãn Mãn tiếp tục mỉm cười: "Cảm ơn lòng tốt của cô Tiêu. Nhưng cô đem cho người khác đi." Người phụ nữ này rốt cuộc có đi hay không, cô cười đến mức muốn cứng cả mặt lại rồi.
Tiêu Văn có thể nói chuyện lịch sự khách sáo với Cố Mãn Mãn, cũng bởi vì cô ta biết rằng Thẩm Lệ căn bản hoàn toàn không phải là đang nghỉ ngơi, nhưng cô không ngờ rằng một đại diện như Cố Mãn Mãn cũng giống như Thẩm Lệ đều là nước đổ lá khoai.
"Cô vẫn rất trung thành với Thẩm Lệ." Nét mặt Tiêu Văn tối sầm xuống, không thể giả vờ được nữa.
Mặc dù hoàn cảnh gia đình Cố Mãn Mãn không tốt bằng Cố Tri Dân, nhưng cũng là người lớn lên trong gia đình giàu có. Sự kiêu ngạo từ trong xương tủy cũng không ít. Cô đối với Thẩm Lệ là sự tin tưởng kính phục, vì vậy Thẩm Lệ nói cô thể nào cô cũng không tức giận.
Đối với Tiêu Văn, cô ít nhiều cũng giận cá chém thớt, Thẩm Lệ không thích Tiêu Văn, cô tự nhiên cũng không thích cô ta, giọng nói cũng trở nên thiếu kiên nhẫn: "Còn chuyện gì nữa không?”
Cố Mãn Mãn hơi hối hận vì đã không vào trong xe, người phụ nữ Tiêu Văn này rốt cuộc có đi hay không đây.
Tiêu Văn khẽ nheo mắt, không biết nghĩ đến điều gì mà nói: "Cô vậy mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi sao? Thẩm Lệ không thể tự dạy bảo người của mình, tôi sẽ giúp cô ta”
Lời vừa thốt ra, Tiêu Văn tát thẳng vào mặt Cố Mãn Mãn.
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Cố Mãn Mãn căn bản không phản ứng kịp, sững người ăn một cái tát. Cố Mãn Mãn bị đánh đến mơ hồ.
Trừ lúc còn nhỏ cô đánh nhau với một tên con trai thối tha ở trong xóm nhà mình bị đánh ra, đến cả ba mẹ cô còn chưa bao giờ chạm vào cô. Đây là lân đầu tiên cô bị người khác đánh.
"Không phục phải không?" Tiêu Văn cười lạnh khi thấy Cố Mãn Mãn nhìn chằm chằm vào mình: "Kìm lại đi, tôi có thể là vợ tương lai của ông chủ Thịnh Hải đấy.
Mặc dù Thẩm Lệ ở trong xe, nhưng cô cũng quan tâm đến tình hình bên ngoài.
Cô mang khuôn mặt lạnh lùng mở cửa xe, kéo Cố Mãn Mãn vẫn đang trong tình trạng bị áp bức đến mờ mịt ra đằng sau mình. Tiêu Văn thấy Thẩm Lệ cuối cùng đã ra khỏi xe, nét mặt lộ ra vẻ tràn đây đắc ý: "Tôi còn cho rằng cô không có ý định quản lý con chó dưới tay mình cơ đấy.
Lúc nói đến hai từ "con chó”, cô ta có ý ám chỉ, liếc nhìn Cố Mãn Mãn đang bị Thẩm Lệ chặn lại phía sau. "Chát!"
Nét mặt Thẩm Lệ trầm xuống, giang tay tát lại một cái tát.
Khuôn mặt tràn đầy đắc ý của Tiêu Văn cứng đờ bởi cái tát này: "Cô vậy mà lại dám đánh tôi?”
"Đánh cô thì đã làm sao? Cô cho rằng cô là cái thá gì?"
Đôi mắt của Thẩm Lệ lạnh lẽo đến mức kết thành băng, không có thêm động tác nào, nhưng vẫn khiến Tiêu Văn có cảm giác kinh hồn bạt vía, cô ta vô thức lùi lại, những mặt đất không bằng phẳng, cộng với việc đang sợ hãi khiến lúc cô ta lùi lại bị loạng choạng ngã thẳng xuống đất.
“Em không sao chứ?” Thẩm Lệ không quan tâm đến cô ta, lo lắng quay đầu nhìn Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn vốn dĩ cũng không cảm thấy có gì cả, nhưng được Thẩm Lệ hỏi thăm như vậy khiến đáy lòng cô cảm thấy oan ức. Cô sụt sịt mũi, nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa nói trong nước mắt: "Em không sao..."
Cô chưa bao giờ gặp loại phụ nữ như Tiêu Văn, cứ phải đâm đầu tìm phiền phức, còn không hiểu vì sao lại động tay đánh người nữa.