Cô Vợ Thay Thế

Nghe thấy Hạ Diệp Chi nói như vậy, ngay lập tức hai mắt của Thẩm Lệ đều phát sáng lên.

Nhưng cũng rất nhanh, ánh sáng trong mắt cô ấy dần dần nhạt đi cho đến khi hoàn toàn bị dập tắt.

Đôi mắt của Thẩm Lệ như là giếng cổ tối tăm không có một gợn sóng: "Nhưng Tiêu Văn mang thai rồi."

"Tớ chắc chắn không thể chấp nhận Tiêu Văn nên bây giờ chẳng lẽ lại đi tiêu diệt con của cô ta sao?" Thẩm Lệ lầm bầm lầu bầu nói.

Không biết Hạ Diệp Chi suy nghĩ gì, một hồi lâu mới thăm dò mở miệng: "Nhỡ đâu... Đứa con trong bụng Tiêu Văn không phải là của Cố Tri Dân thì sao?"

Bình thường Cố Tri Dân là người không đứng đắn nhưng cũng chỉ có tiếng mà không có miếng là chàng trai đa tình mà thôi, mấy năm nay chuyện xấu cũng không có, mặc dù Tiêu Văn có ba phần giống với Thẩm Lệ nhưng anh ta cũng không đến mức hồ đồ như vậy.

"Không phải con của anh ta thì anh ấy lo lắng như vậy để làm gì? Sau khi Tiêu Văn bị ngã sấp xuống anh ta vội vàng đi tới ôm cô ta đi, trong mắt của anh ta đều là cô ta, đều là Tiêu Văn..."

Giọng điệu của Thẩm Lệ trở nên kiên định: "Chính là con của mình mà còn nói mình trong sạch, chỉ là anh ấy không muốn chịu trách nhiệm mà thôi, không muốn trả giá cho sai lầm của mình, trước kia cũng như vậy... Không đúng, trước kia, thật ra anh ấy cũng không làm cái gì sai cả..."


Hạ Diệp Chi cảm thấy Thẩm Lệ lại đang để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, bây giờ người khác nói cái gì thì cô ấy cũng không nghe lọt được.

"Hôm nay cậu đã quá mệt mỏi rồi, có muốn đi nghỉ ngơi không?"

Thẩm Lệ nhìn Hạ Diệp Chi một lát, ỷ lại lôi kéo tay của cô nói: "Cậu ở đây cùng với tớ."

"Được, tớ ở đây với cậu." Hạ Diệp Chi ôn nhu cười một tiếng với cô ấy: "Đi tắm rửa trước đã."

...

Sau khi tắm rửa xong, Hạ Diệp Chi trèo lên trên giường nằm cùng với Thẩm Lệ.

Cũng không lâu lắm, Thẩm Lệ ngủ mất.

Cảm thấy Thẩm Lệ đã ngủ sâu hơn một chút, Hạ Diệp Chi mới cầm điện thoại lên.

Mạc Đình Kiên gửi tin nhắn Messenger cho cô.

"Lúc nào em mới về."

Thẩm Lệ đang như thế này thì chắc chắn Hạ Diệp Chi sẽ phải ở lại đây cùng với cô ấy rồi.

Nhưng nếu như trả lời lại như vậy chắc chắn Mạc Đình Kiên sẽ không vui.


Hạ Diệp Chi rón rén đứng dậy, chỉnh lại chăn cho Thẩm Lệ, sau khi chắc chắn Thẩm Lệ không bị đánh thức mới xoay người đi ra ngoài.

Cô đứng ở trước cửa phòng của Mạc Đình Kiên, chỉ mới gõ một cái, cửa phòng bị người mở ra từ bên trong.

Người mở cửa lại là Cố Tri Dân.

Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, Mạc Đình Kiên đứng ở sau lưng Cố Tri Dân: "Em về rồi."

"Sao anh lại ở đây?" Hạ Diệp Chi hỏi Cố Tri Dân.

Trên mặt Cố Tri Dân mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt: "Vừa về tới đây, nghe nói hai người đã tới nên đến thăm hai người một chút."

Cố Tri Dân nói xong, dừng lại mấy giây mới nhỏ giọng hỏi: "Em vừa từ chỗ cô ấy về đúng không?"

Hạ Diệp Chi nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Lệ nên cũng không có sắc mặt tốt đối với Cố Tri Dân: "Ai cơ?"

Bây giờ Cố Tri Dân bị như vậy đều là do anh ta tự chuốc lấy.


Nếu như không phải tự anh ta đi trêu chọc Tiêu Văn cho Tiêu Văn hi vọng thì Tiêu Văn cũng sẽ không làm những chuyện phía sau kia.

Mấy cô gái trẻ tuổi không có bản lĩnh gì ở trong giới giải trí giống như Tiêu Văn thích nhất chính là mơ mộng, cho rằng chỉ cần dựa vào vẻ ngoài của mình cộng thêm một chút thủ đoạn thì sẽ trèo được lên cao.

Cố Tri Dân hơi cúi đầu, tiếp tục hỏi: "Cô ấy không sao chứ?"

"Tiểu Lệ thì có thể có chuyện gì được? Anh vẫn nên trở về chăm sóc Tiêu Văn của anh cho tốt đi." Hạ Diệp Chi nói xong cũng không nhìn anh ta nữa, lách người đi qua bên cạnh anh ta tiến vào phòng.

Cố Tri Dân cũng không bận tâm đến thái độ của Hạ Diệp Chi, nói với Mạc Đình Kiên: "Tôi đi trước."

Lúc đầu anh ta cũng đang định rời đi, chỉ là vừa đi tới cửa thì Hạ Diệp Chi cũng trùng hợp đến gõ cửa mà thôi.

Mạc Đình Kiên đóng cửa lại, anh quay người trở về phòng trông thấy Hạ Diệp Chi đang ngồi trên ghế sofa nên đi qua sờ lên đầu của cô, hơi buồn cười nói: "Sao lại tức giận như vậy? Ai lại dám ức hiếp em chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận