Hạ Diệp Chi khẽ hừ một tiếng: "Em trở về lấy chút đồ, tối nay em sẽ ngủ ở phòng của tiểu Lệ.”
Nụ cười trên mặt Mạc Đình Kiên thoáng chốc ngưng lại: "Không được."
Hạ Diệp Chi căn bản không để ý đến anh, trực tiếp đi lấy đồ vệ sinh cá nhân của mình.
"Hạ Diệp Chi, người phụ nữ này, em có một chút ý thức tự giác của người làm vợ không?” Mạc Đình Kiên bất mãn chặn đường cô.
"Nhưng em không chỉ là vợ của anh, thân phận khác em còn rất nhiều, ví dụ như mẹ của con cái, bạn bè của người khác.” Hạ Diệp Chi sờ sờ mặt của anh: "Ngoan."
"Một mình anh không ngủ được.” Mạc Đình Kiên không thay đổi sắc mặt, nhưng giọng điệu lại dịu hơn một chút, dường như lộ ra một chút nũng nịu mơ hồ.
"Ngủ không được thì làm việc đi, không phải anh mang theo rất nhiều việc tới sao?” Hạ Diệp Chi hôn một cái lên khóe miệng của anh: "Ngủ ngon."
Mạc Đình Kiên lạnh lùng đưa mắt nhìn Hạ Diệp Chi rời đi.
Càng ngày anh càng cảm thấy, ngay từ đầu không cho phép Hạ Diệp Chi theo đoàn phim là một quyết định đúng.
...
Hôm sau.
Hạ Diệp Chi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Cảm giác bên cạnh trống không, trong lòng cô lộp bộp kêu một tiếng, đột nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng xuống giường đi tới trước cửa phòng tắm.
"Tiểu Lệ?" Hạ Diệp Chi đứng trước của nghe động tĩnh bên trong.
Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra.
"Có phải đánh thức cậu rồi không?" Thẩm Lệ mặc áo choàng tắm, còn đang đắp mặt nạ, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng giọng nói nghe có vẻ rất có sức sống.
Hạ Diệp Chi quan sát Thẩm Lệ, lắc đầu: "Không có."
"Sao lại nhìn tớ như vậy?” Thẩm Lệ sờ mặt nạ trên mặt: “Nếu cậu đã dậy thì cũng nhanh thu dọn một chút đi, sau đó chúng ta cùng đi đến phim trường.”
Thẩm Lệ vừa nói chuyện, vừa đi đến phía trước cửa sổ bắt đầu động tác duỗi tay ra, trên người không có một chút cảm xúc bi thương nào.
Giống như thể tối hôm qua chuyện Thẩm Lệ ôm cô khóc chưa từng xuất hiện.
Thẩm Lệ cảm nhận được ánh mắt của Hạ Diệp Chi, chậm rãi nói: "Được rồi, đừng nhìn tớ, chị gái đây vẫn ổn.”
Lúc đau lòng cũng là thật sự rất đau lòng.
Nhưng sự đau lòng qua đi, cần làm cái gì thì vẫn nên làm cái đó.
Cụm từ không gượng dậy nổi ở trong từ điển của cô từ trước đến nay chưa bao giờ tồn tại.
...
Thẩm Lệ vốn là muốn cùng Hạ Diệp Chi cùng đi đến phim trường, kết quả lúc sắp đi, Mạc Đình Kiên cũng theo tới.
"Chào buổi sáng Mạc Đình Kiên, tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Thẩm Lệ có chút buồn cười, hai người này ở bên nhau lâu như vậy, Mạc Đình Kiên vẫn còn dính Hạ Diệp Chi giống như gì vậy.
Mạc Đình Kiên vẻ mặt lạnh lùng: "Không tốt lắm."
Cướp bà xã của anh đi, anh ngủ ngon mới là lạ.
Thẩm Lệ hơi chột dạ ho nhẹ một tiếng: "Chắc đây là lần đầu tiên anh theo đoàn phim với Diệp Chi, chờ hôm nay kết thúc công việc, tôi mời hai người ăn cơm.”
Mạc Đình Kiên cũng không từ chối, giọng điệu muốn lạnh bao nhiêu thì lạnh bấy nhiêu: “Ừm!”
Một đoàn người cùng đi phim trường.
Đạo diễn thấy Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ, cười đến không ngậm miệng được: "Biên kịch Hạ cũng tới.”
Thẩm Lệ vốn nói muốn xin nghỉ phép, Cố Mãn Mãn đã nói với đạo diễn, đạo diễn tưởng là sẽ phải trì hoãn, nhưng tối hôm qua Cố Mãn Mãn lại tới nói không xin nghỉ nữa, vẫn quay phim chụp ảnh như bình thường.
Tiến độ quay phim không bị chậm trễ, hơn nữa Hạ Diệp Chi nói muốn tổ chức cuộc họp trực tuyến, cũng đến đi theo đoàn, đây là một chuyện tốt.
Thế nhưng sau khi thấy Mạc Đình Kiên đi theo phía sau các cô, nụ cười trên mặt đạo diễn lập tức thu lại: "Tổng giám đốc Mạc?”
“Mất Thành” là kịch bản của Hạ Diệp Chi, đến ngay cả danh sách các điều khoản Mạc Đình Kiên cũng không nhìn, trực tiếp đầu tư một số tiền lớn mà không cần suy nghĩ, trở thành kim chủ lớn nhất của “Mất Thành”.
Cộng thêm tiếng tăm của Mạc Đình Kiên, đạo diễn gặp cũng không thể không kiêng kỵ ba phần.