"Tiêu Văn đúng là một mụ đàn bà đanh đá."
"Không nhìn ra Cố Tri Dân lại là người như vậy đấy, đúng là mắt anh ta mù mới coi trọng Tiêu Văn đã đành nhưng không ngờ anh ta lại đi giúp đỡ Tiêu Văn ức hiếp nghệ sỹ nhà mình, đúng là không phải đàn ông mà."
"Đĩ đi cùng với chó, đó là tồn tại muôn thuở rồi chứ sao."
"Cũng may hợp đồng của chị Thẩm cũng sắp hết hạn rồi, mấy năm qua chị Thẩm đã giúp truyền thông Thịnh Hải kiếm lời nhiều tiền như vậy mà Cố Tri Dân lại làm ra chuyện này thật sự là không có một chút phong cách."
"Tiêu Văn: Bàn tay cảnh cáo!"
"..."
Tiêu Văn càng xem càng tức nhưng càng tức lại càng không nhịn được muốn xem tiếp.
Ngón tay cô ta cầm điện thoại di động không ngừng siết chặt lại, dùng sức mạnh đến nỗi giống như là muốn bóp nát luôn cả điện thoại di động, cô ta căm hận nghiến răng, nếu như có thể cô ta thật sự rất muốn thông qua mạng internet dạy dỗ cho tất cả những người mắng cô ta một bài học.
Tiêu Văn thoát ra khỏi khu bình luận của hot search, nhấn vào tên của Thẩm Lệ và Tưởng Viên trên tin hot kia, vừa đi vào đã nhìn thấy hai người đăng ảnh chụp màn hình FB làm sáng tỏ vấn đề của phóng viên kia nên tức giận đến mức muốn quẳng điện thoại.
Một người có tính cách giống như Thẩm Lệ vậy mà cũng có thể nhịn được?
Tiêu Văn nâng tay đưa điện thoại di động giơ lên cao lại đột nhiên nhớ tới ngày đó lúc Thẩm Lệ đến bệnh viện tìm cô ta đối chất, cô ta đã không thừa nhận mình đánh Cố Mãn Mãn.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta bối rối không thôi, chắc chắn Cố Tri Dân đã nhìn thấy cái video này, anh ta sẽ nghĩ như thế nào đây?
Tiêu Văn sao còn nhớ được việc mình tức giận muốn ném điện thoại, cô ta cố gắng nén sự tức giận trong lòng xuống, trong đầu đang nghĩ xem lát nữa phải giả vờ thế nào với Cố Tri Dân.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói, cô ta biết là Cố Tri Dân trở về nên cuống quít đem điện thoại di động đặt lại chỗ cũ, cầm lấy đũa giả vờ ăn cơm.
Cố Tri Dân đẩy cửa đi vào, Tiêu Văn giả vờ như không hề xảy ra chuyện gì, vẻ mặt ôn nhu nói ra: "Tri Dân, anh về rồi, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có việc gì đâu." Cố Tri Dân nhàn nhạt liếc qua vị trí anh đặt điện thoại.
Vị trí anh đặt điện thoại không giống như trước khi anh ta đi ra ngoài, Tiêu Văn đã động vào điện thoại di động của anh ta.
Tiêu Văn cắn cắn môi, khéo hiểu lòng người nói ra: "Nhưng em thấy anh mấy ngày hôm nay đều là dáng vẻ tâm sự nặng nề, nếu như có xảy ra chuyện gì thì anh nhất định phải nói cho em biết đấy, em muốn chia sẻ với anh."
"Tôi nói rồi, không có chuyện gì đâu, em không cần phải lo lắng cái gì cả chỉ cần dưỡng thai thật tốt là được rồi, đứa nhỏ quan trọng nhất." Giọng nói của Cố Tri Dân hơi trầm thấp, ngữ điệu thả chậm nghe vào có mấy phần ý vị ôn nhu.
Trong lòng Tiêu Văn cảm thấy rất cao hứng đồng thời cũng có chút sốt ruột.
Dù Cố Tri Dân bị người ta mắng trên FB như thế nhưng vẫn quan tâm đến đứa bé trong bụng của cô ta, sợ ảnh hưởng tới thân thể của cô ta nên mới không đem chuyện trên mạng nói cho cô ta biết.
Nhưng nếu như Cố Tri Dân không đem chuyện trên mạng nói cho cô ta biết thì cô ta làm cách nào để ngụy biện cho chuyện ngày đó cô ta phủ nhận mình đánh Cố Mãn Mãn đây?
Bây giờ Cố Tri Dân đối xử với cô ta rất tốt nhưng cũng không nói lên rằng trong lòng anh ta không có một chút khúc mắc nào đối với việc cô ta nói láo.
"Tri Dân, em muốn ở bên anh cả đời này nên có việc gì anh nhất định phải nói cho em biết, hai ngày nay anh đã gầy đi rất nhiều, rõ ràng là có tâm sự, có phải anh không tin tưởng em cho nên mới không nói cho em biết chuyện gì xảy ra đúng không?"
Tiêu Văn ra vẻ tức giận nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân giống như là rốt cục bị cô ta thuyết phục, bất đắc dĩ thở dài: "Nếu em đã muốn biết như vậy vậy thì tự mình xem đi."
Cố Tri Dân cầm lấy điện thoại di động của mình, mở hot search trên FB ra đưa cho Tiêu Văn.
Tiêu Văn giả vờ tỏ ra nghi hoặc nhận lấy, nghiêm túc xem, dù cô ta đã nhìn thấy một lần rồi nhưng bây giờ nhìn những nội dung trên hot search này một lần nữa mà vẫn cảm thấy tức giận.