Cô Vợ Thay Thế

Cố Mãn Mãn cười lấy lòng, nháy mắt với Thẩm Lệ: Yên tâm.

Thẩm Lệ cũng không nói thêm gì nữa, ngồi xuống luôn.

Cố Mãn Mãn thấy Thẩm Lệ ngồi xuống, sau đó mới kéo cái ghế đối diện Tiêu Văn ra.

Đương nhiên Tiêu Văn sẽ không để Cố Mãn Mãn vào mắt, khi Cố Mãn Mãn ngồi xuống đối diện cô ta, cô ta chỉ liếc nhìn Cố Mãn Mãn một cái mà thôi, không vì chuyện ngày đó mình gây sự đánh Cố Mãn Mãn mà cảm thấy trong lòng xấu hổ chút nào.

Cố Mãn Mãn cười lạnh một tiếng, giơ chân lên, đạp mạnh một phát vào chân của Tiêu Văn ở dưới gầm bàn!

Tiêu Văn đang mang thai nhưng bị giẫm một cái dù sao cũng sẽ không sinh non đâu chứ?

Thật sự cô chưa từng gặp người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy!

Trong lòng Cố Mãn Mãn tức giận bao nhiêu thì cú đạp này mạnh bấy nhiêu.

Chân của cô vừa đạp xuống thì Tiêu Văn hét lên: "A …..ai đạp tôi!"

Tiêu Văn đưa tay xuống sờ chân của mình.

Cô ta rít lên một tiếng lạnh lẽo, trừng mắt với Cố Mãn Mãn đang ngồi đối diện: "Có phải cô đạp tôi không? Mắt cô mù à?"

Cố Mãn Mãn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tiêu Văn: "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đạp cô? Nếu không nhìn thấy, thì chính là cô mù."

Cô còn cố gắng nhấn mạnh hai chữ "cô mù".

"Chính là cô!" Tiêu Văn chỉ vào Thẩm Lệ kêu to: "Tôi và Tri Dân có lòng tốt mời cô ăn cơm để hoà giải, cô đồng ý ngay làm tôi nghĩ cô cũng thật lòng muốn đến đây, không ngờ cô lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này!"

"Hèn hạ?" Thẩm Lệ khoanh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn về phía Tiêu Văn: "Con mắt nào của cô thấy tôi dùng thủ đoạn?"

"Tôi..." Cách mặt bàn, làm sao Tiêu Văn nhìn thấy ở dưới gầm bàn ai đạp vào cô ta: "Dù sao chính là cô!"

Cả ngày một mỏi, hiện tại Thẩm Lệ vừa đói vừa mệt, thực sự không có tâm trạng đôi co với Tiêu Văn cho nên sắc mặt lạnh xuống: "Tiêu Văn, cô còn tiếp tục ầm ĩ thì chỉ có gọi phóng viên ở bên ngoài vào thôi, tôi nghĩ bọn họ nhất định rất muốn có được tin tức mới nhất về chuyện bạn gái của Tổng giám đốc Cố khóc lóc om sòm đấy."

Tiêu Văn hơi biến sắc, cảm giác mình không chiếm được ưu thế, lại quay đầu nhìn Cố Tri Dân nũng nịu: "Tri Dân, anh xem bọn họ..."

Cố Tri Dân vỗ vỗ vai của cô ta: "Đừng quên mục đích của chúng ta hôm nay."

Tiêu Văn nghĩ đến mục đích hôm nay cô và Cố Tri Dân mời Thẩm Lệ ăn cơm, đành phải nuốt cơn giận này xuống.

Không nghĩ tới vừa ngồi xuống, lại bị Cố Mãn Mãn đá một phát, Tiêu Văn chán nản, tức giận trừng Cố Mãn Mãn: "Cô..."

Cố Mãn Mãn nâng cằm lên nhìn Tiêu Văn cười: "Cô Tiêu, cô sao thế?"

Tiêu Văn biết hôm nay mời Thẩm Lệ ăn cơm là muốn giả vờ hoà giải để cho truyền thông nhìn, cần phải ôn hòa nhã nhặn, nhưng cô ta không phải người biết nén giận.

Quay đầu nói luôn với Thẩm Lệ: "Thẩm Lệ, quản người đại diện của cô cho tốt!"

"Có phải lâu rồi cô không đóng phim cho nên không hiểu rõ tình hình không, bình thường đều là người đại diện quản lý nghệ sĩ, chứ không phải nghệ sĩ quản lý người đại diện."

Thẩm Lệ biết trong lòng Cố Mãn Mãn tức giận, sự trả thù nho nhỏ này không ảnh hưởng đến toàn cục, cũng không có gì đáng ngại, cho nên cô mặc kệ Cố Mãn Mãn.

"Gọi món ăn đi." Cố Tri Dân đưa menu cho Thẩm Lệ.

Anh ta đẩy menu hơi mạnh tay, giống như có chút không vui.

Thẩm Lệ đè menu lại, khóe môi nhếch lên châm biếm.

Đúng vậy, cô và Cố Mãn Mãn nhằm vào bạn gái anh ta, anh ta có thể vui vẻ sao?

Chẳng qua hôm nay bị vướng chuyện phải diễn kịch "hoà giải" cho nên không tiện bộc phát thôi.

Vốn dĩ Thẩm Lệ bụng rỗng tới đây, nên cũng không khách sáo, gọi luôn một đống đồ ăn, Cố Mãn Mãn càng không khách sáo, gần như gọi hết các món ăn có trong nhà hàng này.

Tiêu Văn ở bên cạnh trợn tròn mắt: "Các cô điên à, gọi nhiều đồ ăn như vậy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui