Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ quan hệ thân thiết khiến Tiêu Văn cũng ghét luôn cả Hạ Diệp Chi.
Vì thế bèn hỏi Hạ Diệp Chi: “Biên kịch Hạ, cô hỏi tôi vấn đề này có liên quan đến chuyện Tiểu Lệ từng hẹn hò hay không sao?”
Hạ Diệp Chi mỉm cười: “Đương nhiên là có liên quan rồi, cô là người mới, có lẽ không biết những nghệ sĩ thuần thục như Tiểu Lệ không ngừng có lời mời và lịch trình, thường xuyên sắp xếp đến tận năm sau, tất cả đều do công ty sắp xếp, đương nhiên công ty hiểu rõ sắp xếp thời gian của nghệ sĩ, chuyện lớn như hẹn hò, công ty không thể nào không biết được, huống hồ là công ty lớn chuyên nghiệp như Truyền thông Thịnh Hải.”
Hạ Diệp Chi nói chuyện nhẹ nhàng, lại khiến Tiêu Văn thoáng chốc thay đổi sắc mặt.
Thẩm Lệ thật sự rất nổi tiếng, không ngừng có lời mời và thông báo, lịch trình rất kín, mà công ty của Thẩm Lệ sẽ đặc biệt quyết định ra một bảng kế hoạch cho nghệ sĩ có cấp bậc như cô, kế hoạch này có thể chính xác đến mấy giờ mấy phút làm chuyện gì trong một ngày.
Cứ như thế, Thẩm Lệ sẽ không có thời gian làm chuyện khác, cũng gián tiếp nói rõ cô nổi tiếng đến mức nào.
Còn Tiêu Văn ra mắt đã hơn một năm cũng chỉ quay được phim chiếu mạng không hot mấy mà thôi.
Hạ Diệp Chi dùng từ uyển chuyển, không hề nói rõ Thẩm Lệ nổi tiếng bao nhiêu, cũng không nói rõ Tiêu Văn là một nghệ sĩ tuyến mười tám.
Nhưng, chỉ cần là người đều có thể nghe ra ý nghĩa trong lời nói của cô.
Kính Giai Nguyệt quay đầu đối mắt với La Triệt, yên lặng ngồi thẳng người.
Biên kịch đúng là biên kịch, lời nói không tìm ra chút sơ hở nào, nhưng ý muốn bày tỏ lại rất rõ ràng, còn khiến Tiêu Văn không có bậc thang để đi xuống.
Sắc mặt của Tiêu Văn liên tục thay đổi, bây giờ cô ta là bạn gái của Cố Tri Dân, nếu còn liên tục nói chuyện Thẩm Lệ có thể từng lén lút hẹn hò mãi, chính là đang trá hình nói Truyền thông Thịnh Hải không chuyên nghiệp, như thế là đang vả vào mặt Cố Tri Dân.
Cô ta quay đầu nhìn Cố Tri Dân cầu cứu.
Cố Tri Dân rũ mắt, sau khi giấu sạch sự chán ghét nơi đáy mắt mới ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn Tiêu Văn: “Cô Hạ nói đúng, nhưng Văn Văn nhà bọn anh còn nhỏ tuổi, hơn nữa có anh ở đây, cô ấy cũng không cần hiểu những chuyện này.”
Một câu, dễ dàng gạt bỏ sự xấu hổ của Tiêu Văn.
Cũng gạt bỏ sự xấu hổ của Kính Giai Nguyệt, cuối cùng cô ta cũng có lời để nói rồi.
Kính Giai Nguyệt sợ Hạ Diệp Chi lại nói chuyện, cũng sợ Thẩm Lệ lên tiếng châm chọc Cố Tri Dân, vội nói: “Tôi đã trở thành một quả chanh rồi.”
Lại quay đầu đẩy La Triệt: “Học Tổng Giám đốc Cố người ta một chút đi.”
La Triệt ăn ý hiểu ra, kéo ghế đứng dậy đi ra ngoài: “Chương trình này tôi không thể quay được nữa, đúng là không cho tôi đường sống mà, sớm biết Tổng Giám đốc Cố thế này thì tôi đã không đến đây rồi, tôi đi thật đây…”
Ngoài miệng anh ta nói đi thật, lại liên tục duỗi tay về phía Kính Giai Nguyệt, cả người đều đang bày tỏ một ý là “mau đến kéo anh lại, anh không muốn đi.”
Hạ Diệp Chi biết Thẩm Lệ không tiện nói những lời này, sợ bị người ta lợi dụng bôi nhọ mình, cho nên mới chủ động nói, nếu chuyện này đã nói rõ, cô cũng sẽ không lên tiếng nữa, tránh khiến Kính Giai Nguyệt khó xử.
Mọi người cũng đều không dễ dàng.
Phân đoạn tiếp theo là của Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.
Phân đoạn về Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên thường rất ngắn, chỉ có năm phút mà thôi.
Độ dài thế này có hơi qua loa, nội dung video cũng rất có lệ, chỉ là hai người cùng nhau ăn cơm, nói với nhau không hơn mười câu, cũng không nhìn ra được chỗ quay.
Ngay cả Thẩm Lệ cũng không nhìn ra là quay ở đâu.