Cô Vợ Thay Thế

Thẩm Lệ đã lâu không trò chuyện vui vẻ thế này với ai rồi.

Sợ bị người ta nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, nhưng sau khi bị Hạ Diệp Chi vạch trần suy nghĩ ở nơi sâu nhất trong nội tâm, cô phát hiện tất cả cũng không có tệ hại như vậy.

Ngược lại lại cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít, có một cảm giác rộng rãi sáng sủa.

Con người một khi đã nghĩ thông suốt rồi thì tâm thái sẽ khác đi, trạng thái biểu hiện ra ngoài cũng sẽ hoàn toàn khác.

Sau khi kết thúc các lịch trình vào buổi tối, lúc đang tẩy trang ở trong phòng nghỉ, Cố Mãn Mãn không nhịn được tò mò mà hỏi cô: “Chị Tiểu Lệ, em cứ cảm thấy hình như chị có chỗ nào khan khác nha, chị nhân lúc em không có mặt mà đi làm chuyện gì hay ho rồi sao?”

“Chỉ là nghĩ thông suốt một số chuyện mà thôi.” Thẩm Lệ cười nói.

Lúc cô cười lên, cả người trông vô cùng thoải mái, không giống như trước đây, trong đáy mắt luôn có một sự u buồn không nói nên lời.

Cố Mãn Mãn cũng không biết là chuyện gì, nhưng mang máng có thể cảm nhận được là chuyện mà Thẩm Lệ không muốn nói, nên cũng tự giác không có hỏi nhiều: “Tóm lại chị vui vẻ là được rồi.”



Thẩm Lệ tẩy trang xong thì cùng Cố Mãn Mãn đi ra ngoài.

“Em đi lái xe, chị ở đây đợi em đi.” Cố Mãn Mãn quay đầu sang nói với Thẩm Lệ, thì phát hiện Thẩm Lệ đột nhiên ngừng bước chân.

“Sao thế?”

Cố Mãn Mãn men theo tầm mắt của Thẩm Lệ nhìn qua, thì nhìn thấy Cố Tri Dân đang bước đến chỗ này từ không xa kia, cô có chút kinh ngạc mà nói: “Anh họ? Sao anh ấy lại ở đây chứ?”

“Em đi lái xe đi.” Thẩm Lệ vứt lại câu này, rồi đi về phía của Cố Tri Dân mà không hề quay đầu lại.

Này?

Cả đầu Cố Mãn Mãn toàn là dấu chấm hỏi, mang máng cảm thấy sự phát triển này có gì đó không đúng lắm.

Hai người này trước đây còn như nước với lửa, bây giờ nhìn thấy phản ứng của Thẩm Lệ, cảm thấy giữa hai người này đã đột nhiên hoà nhã hơn không ít.

Cố Mãn Mãn vừa đi về phía bãi đậu xe, vừa quay đầu nhìn về hướng Thẩm Lệ.

Thấy Thẩm Lệ đi về phía mình, Cố Tri Dân liền bước nhanh lên, gặp mặt Thẩm Lệ ở dưới ánh đèn đường.

Trên người anh vẫn đang mặc bộ vest khi quay chương trình trước đó, thân hình thẳng tắp, cà vạt đã được tháo ra, giữa mi tâm mang theo chút mệt mỏi, ánh đèn màu hoàng hôn bao phủ lên người anh một vầng sáng mờ ảo, mang đến cho người ta một cảm giác ôn nhu như mộng ảo.

Trạng thái lúc này của anh…giống như là sau một ngày làm việc về đến nhà gặp người nhà vậy, tuy rất mệt, nhưng lại dịu dàng một cách rất tự nhiên.

“Hút thuốc rồi?”

Thẩm Lệ đứng ở trước anh hai bước, duy trì một khoảng cách lịch sự không khiến người ta hiểu lầm, nhưng cũng vẫn ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt trên người anh.

Cố Tri Dân nghe vậy thì khẽ sững sờ, sau đó cười nhẹ một tiếng: “Mũi thính như vậy à.”

“Tiêu Văn không phải đang mang thai sao? Người ba chuẩn mực không được hút thuốc, không tốt cho cả thai phụ và đứa bé.”

Ngữ khí của Thẩm Lệ rất nghiêm túc.

Nghiêm túc đến nỗi khiến cho Cố Tri Dân trong một khoảng khắc nào đó cảm thấy chua xót.

Anh cúi đầu, đưa chân đá một viên đá nhỏ dưới chân, thanh âm buồn bã: “Biết rồi.”

Tuy con của Tiêu Văn không có quan hệ gì với anh, nhưng lời mà Thẩm Lệ nói, anh vẫn sẵn sàng nghe.

Cố Tri Dân có một khuôn mặt đa tình, đã nhìn quen bộ dạng cười đùa không nghiêm túc của anh, đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, mới là điều khiến người ta khó mà kháng cự được nhất.

Đáy lòng Thẩm Lệ đột nhiên có chút mềm nhũn kỳ lạ, cô hỏi anh: “Lúc quay chương trình, tại sao lại nhắm vào tôi?”

Hạ Diệp Chi đã nói qua rồi, Cố Tri Dân không có ngốc, cho nên anh nhắm vào cô chắc chắn là có nguyên nhân.

Cố Tri Dân nghiêng mặt nhìn qua bên khác: “Em không thân thiết với người khác, tôi tương tác với em một chút sẽ càng có hiệu ứng cho chương trình hơn.”

Kỳ thực là không phải.

So với việc Tiêu Văn gây chướng ngại cho Thẩm Lệ, chi bằng để anh đóng vai nhân vật ác này, còn có thể nói với cô thêm vài câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui