“Chậc, như vậy không được a Thẩm Lệ, mời mọi người ăn khuya mà cũng không đưa tôi theo, tôi cũng đâu ăn sạch túi em được…”
Thẩm Lệ hồi thần, phát hiện Cố Tri Dân không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt mình, đang nhìn cô với vẻ cười mà như không cười.
Mà thứ đầu tiên mà Thẩm Lệ chú ý đến, chính là tóc của Cố Tri Dân.
Vừa nãy cách nhau có hơi xa, Thẩm Lệ chỉ mang máng nhìn thấy tóc của Cố Tri Dân có hơi ướt.
Nhưng lúc này quan sát ở khoảng cách gần hơn, mới phát hiện Cố Tri Dân thực ra đã sấy tóc xong rồi mới ra ngoài, bởi vì tóc của anh được xoã bung, chỉ là đuôi tóc có hơi ướt mà thôi.
Điều này nói rõ, trước khi anh đến thực ra đã sấy qua tóc rồi, chỉ là không có nhẫn nại sấy đuôi tóc khô hơn một chút mà thôi.
Sự vĩ đại của thời gian chính là ở đây, nó có thể lẳng lặng mà thay đổi một con người.
Cố Tri Dân có lẽ là vẫn không có nhẫn nại với những chuyện nhỏ, nhưng không phải là không có nhẫn nại đối với tất cả các chuyện nhỏ.
Cô đã nhìn thấy Cố Tri Dân gọt táo cho Tiêu Văn, cũng đã nhìn thấy ở trường quay chương trình, chính tai nghe thấy Cố Tri Dân nói những lời giải vây cho Tiêu Văn.
Thẩm Lệ khẽ cong môi lên, nụ cười rất nhạt: “Tổng giám đốc Cố nửa đêm len lén ra ngoài ăn khuya cũng không phải là không đưa bạn gái theo sao? Sợ bạn gái ăn sạch túi của anh à?”
Nụ cười trên gương mặt của Cố Tri Dân có một giây phút nào đó cứng đờ, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại như thường: “Cô ấy không ăn mấy cái này.”
Cố Tri Dân nói xong thì đã thoải mái mà ngồi xuống, còn lớn tiếng nói với bên gọi đồ ăn: “Thêm hai phần tôm hùm đất nữa…”
Hoàn toàn không có khách sáo, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Thẩm Lệ mím mím môi, lấy điện thoại ra nhắn tin Messenger cho Cố Tri Dân: “Tại sao anh lại ở đây?”
Cố Tri Dân nhìn thấy tin nhắn thì ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lệ ở đối diện một cái: “Ăn khuya a.”
“Đi vòng cả nửa thành phố đến đây ăn khuya, rảnh quá nhỉ, tổng giám đốc Cố.” Biệt thự của Cố Tri Dân cách nơi này rất xa.
Cố Tri Dân trả lời: “Nhà của tôi đã sửa sang xong rồi.”
Thẩm Lệ tính toán trong lòng một hồi, Cố Tri Dân làm cháy nhà bếp là chuyện vào mồng mấy của năm mới, mới qua có hơn hai tháng mà nhà của anh đã sửa sang xong có thể ở rồi sao?
Cho dù có sửa sang xong rồi đi nữa, anh không sợ chết, Tiêu Văn mang thai có thể ở sao?
Thẩm Lệ nghĩ ngợi một hồi, vẫn là không có nhịn được: “Bản thân anh không sợ chết thì không sao, nhưng đối với thai phụ thì không tốt.”
Cố Tri Dân nghi hoặc một hồi, rồi mới phản ứng lại ý của Thẩm Lệ, anh khẽ nhíu mày, bắt đầu gõ chữ: “Tôi không có ở cùng với Tiêu Văn.”
Sau khi gõ xong, không biết lại nghĩ đến gì đó, anh lại xoá đi rồi gõ lại: “Văn Văn không có ở bên này.”
Sau khi ấn vào nút “gửi”, Cố Tri Dân ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Thẩm Lệ.
Văn Văn…
Kêu cũng thật thân mật.
Thẩm Lệ đặt điện thoại qua một bên với sắc mặt vô cảm, không muốn trả lời nữa.
Cô suy nghĩ nhiều rồi, Cố Tri Dân cũng không có ngốc, làm sao mà chút chuyện này cũng không nghĩ ra được.
Cảm thấy người ở đối diện đang nhìn cô, cô cũng ngẩng đầu lên, không cam chịu yếu thế mà trừng mắt lại.
Cố Tri Dân và cô đối mắt nhìn nhau nửa giây, đột nhiên cười một cái, bàn tay khẽ siết lại thành nắm đấm đặt ở bên khoé môi che đi ý cười.
Cười cười cười, có cái gì mà buồn cười.
Chả hiểu nổi.
Thẩm Lệ không vui mà mím môi lại, quay đầu tiếp tục nói chuyện với đạo diễn ở bên cạnh.
Cố Tri Dân là một người giỏi xã giao.
Cho dù là trên Facebook hay là trong cuộc sống, anh đều rất nhanh có thể hoà đồng với mọi người.
Anh từ nhỏ đã như vậy rồi, dường như là với ai anh cũng nói chuyện được, với ai cũng có thể thân thiết tự nhiên.
Trong lòng Thẩm Lệ nghĩ, đây có thể cũng coi như là một ưu điểm của Cố Tri Dân nhỉ.
Ăn khuya xong, Cố Mãn Mãn ngồi lên xe của tổ chương trình thuận đường rời khỏi.
Thẩm Lệ nghĩ, chỗ này cách nhà không xa nên quyết định đi bộ về.
Nhưng chưa đi được hai bước thì phát hiện Cố Tri Dân cũng theo ở phía sau.