Thẩm Lệ suy tư, muốn nói cái gì đó để an ủi mẹ Cố, hoặc là nói chút gì đó để cứu vớt hình tượng của Cố Tri Dân ở trong lòng của mẹ Cố.
Nhưng cô đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đứng ở góc độ của mẹ Cố mà suy nghĩ, đứa con trai này quả thật không thể bớt lo được.
"Mẹ Cố, mẹ cũng đừng bởi vì chuyện lần này mà không vui, Cố Tri Dân có thể xử lý tốt mà."
Tần Nhân thở dài: "Đã vài ngày rồi mẹ cũng không có ra quảng trường khiêu vũ."
Thẩm Lệ nhịn không được mà nói vài lời thay cho Cố Tri Dân: "Thật ra thì bản thân của anh ấy cũng không muốn như vậy đâu."
Ý cười nơi đáy mắt của Tần Nhân sâu hơn mấy phần: "Nói cũng phải, có điều nó có chuyện gì cũng không thích nói cùng với mẹ, thằng nhóc này không thể khiến cho người ta bớt lo được, vẫn may là còn mấy người bạn các con ở bên cạnh của nó."
Thẩm Lệ mỉm cười: "Dạ."
...
Qua hai ngày, tin đồn ở trên mạng dần dần trôi qua.
Ở bên phía Dị Kiền có hoạt động, lúc trước Thẩm Lệ đã quay quảng cáo cho Dị Kiền, cho nên đã nhận được lời mời. Thẩm Lệ chờ đợi ở nhà mấy ngày, rốt cuộc cũng có chuyện để làm, lập tức đã trở về trong thành phố.
Hoạt động này bắt đầu vào buổi chiều, buổi tối còn có tiệc rượu.
Cố Mãn Mãn đã sắp xếp hết tất cả cho đàng hoàng, lúc Thẩm Lệ về đến nơi thì chỉ cần thay quần áo và trang điểm liền đi đến đó.
"Tiệc rượu á, mười giờ kết thúc, nhưng mà cũng có thể về sớm một chút..."
Cố Mãn Mãn vừa lái xe vừa nói chuyện hoạt động với Thẩm Lệ.
"Ừm." Thẩm Lệ hạ ghế ngồi xuống, nằm ngửa nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng trả lời một tiếng.
Đột nhiên két một tiếng, ô tô thắng gấp, âm thanh lốp xe ma sát với mặt đất cực kỳ chói tai, Thẩm Lệ cũng lắc lư theo.
Thẩm Lệ mở mắt ra ổn định thân thể lại, lúc này xe cũng đã dừng hẳn.
Cô hỏi Cố Mãn Mãn: "Sao vậy?"
Cố Mãn Mãn quay đầu lại: "Là Tiêu Văn."
Thẩm Lệ ngồi thẳng người ở hàng ghế trước nhìn ra bên ngoài, xuyên qua kính chắn gió nhìn thấy Tiêu Văn đang đứng giang tay ngang lại ở phía trước xe.
Tiêu Văn mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, đầu tóc rối bời, mặt không có chút máu, cả người nhìn vô cùng âm u.
Sau khi chuyện này xảy ra, đây là lần đầu tiên và Thẩm Lệ nhìn thấy Tiêu Văn.
"Bước xuống xe." Tiêu Văn nói.
Thẩm Lệ ở trong xe, mặc dù không nghe được âm thanh của Tiêu Văn nhưng mà cũng nhìn thấy rõ khẩu hình của cô ta.
"Chị Tiểu Lệ, chị đừng xuống xe, để em đi xử lý." Đương nhiên Cố Mãn Mãn cũng nhìn thấy được khẩu hình của Tiêu Văn, cô ấy tháo dây an toàn ra liền chuẩn bị xuống xe, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Hồi trước ngang ngược, bây giờ đã cho tôi cơ hội để tóm cô rồi."
Thẩm Lệ lên tiếng ngăn cản: "Đừng có xuống dưới, qua hai phút nữa, nếu như mà cô ta còn không đi thì trực tiếp báo cảnh sát."
"Cô ta cũng đã tìm tới cửa rồi..." Cố Mãn Mãn có chút không tình nguyện.
Đến cùng thì tuổi vẫn còn nhỏ, chuyện để ở trong lòng không giấu diếm được, trước kia Tiêu Văn đã tát một cái, Cố Mãn Mãn vẫn còn nhớ ở trong lòng.
Thẩm Lệ câu môi: "Đừng có xem thường cô ta, cô ta độc ác biết bao nhiêu."
Cố Tri Dân là một người tàn nhẫn, bề ngoài thì giống như là đang gỡ tin tức nóng để bảo vệ Tiêu Văn, nhưng trên thực tế là đang đẩy Tiêu Văn lên đầu sóng ngọn gió.
Tiêu Văn cũng không phải là một cái đèn đã cạn dầu, lòng dạ rất hẹp hòi, huống chi hiện tại đã không còn đường lui, đương nhiên là bắt được ai thì cắn người đó. Bây giờ cô ta còn đứng đây chặn xe, hơn phân nửa là muốn kéo Thẩm Lệ xuống nước theo.
"Cô ta cũng đã như vậy rồi, còn có thể giở trò được gì nữa." Cố Mãn Mãn bĩu môi nói.
Thẩm Lệ mệt mỏi nằm trở về: "Cô ta không suy nghĩ ra được trò mới, cô ta còn có thể sử dụng chiêu cũ."
Cố Mãn Mãn nghe xong liền bật thốt lên, nhìn xung quanh rồi đột nhiên mở to mắt: "Trời ơi chị Tiểu Lệ, hình như là có phóng viên ở đằng kia kìa."
Chuyện mà Tiêu Văn đã làm ở trường quay trước đó, ký ức của Cố Mãn Mãn vẫn còn mới mẻ, cô ấy bị dọa đến nỗi trực tiếp lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.