Trên đường, vì Cố Tri Dân cố ý miệng tiện, bị Thẩm Lệ trào phúng không ít.
Nhưng trên mặt Cố Tri Dân từ đầu tới cuối đều treo nụ cười.
Thẩm Lệ lúc sau cũng không tiện lạnh giọng nói chuyện với anh nữa.
Sau đó, giọng điệu Thẩm Lệ tốt hơn một chút, hai người câu được câu chăng nói chuyện, mặc dù nửa năm nay xảy ra rất nhiều chuyện không tốt, nhưng hai người nói chuyện cũng không xa lạ, vẫn là Cố Tri Dân nói câu trước, Thẩm Lệ đã có thể biết câu sau anh muốn nói gì.
Khế ước im lặng của họ được năm tháng khắc trong xương cốt.
Cũng giống như mối quan hệ của họ.
Nếu muốn hoàn toàn lui khỏi cuộc sống của đối phương, thì cần phải cắt đi máu thịt, lóc thịt đắp lại.
Vậy đau đớn biết bao?
Thẩm Lệ đã từng thử.
Đó là sự đau khổ không có cách nào chịu nổi, là không có lối thoát.
Có lẽ, nghe theo đáy lòng, mới là lối ra tốt nhất.
...
“Đến rồi.”
Thẩm Lệ dừng xe, nhìn ra bên ngoài, lại quay đầu nhìn phản ứng của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện là cửa hàng xiên.
Bảng hiệu ở cửa đã hơi cũ, thể hiện kinh doanh hai mươi bốn giờ, từ vẻ ngoài mà nhìn, đã kinh doanh được nhiều năm rồi.
“Xuống đi.” Thẩm Lệ cởi dây an toàn, xuống xe trước anh một bước.
Cố Tri Dân xuống xe, nhìn về phía xa, thấy vài tòa kiến trúc sáng đèn mang tính biểu tượng quen thuộc, lúc này mới mơ hồ đoán ra: “Bên cạnh là học viện điện ảnh?”
“Ừ.” Thẩm Lệ quay đầu, lộ ra nụ cười, dưới sắc đêm diễm lệ động lòng người.
Đây là phố ăn vặt phía sau học viện điện ảnh thành phố Hà Dương.
Mà học viện điện ảnh thành phố Hà Dương, là trường cũ của Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi.
Trong lòng Cố Tri Dân khẽ động, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Anh là lần đầu tiên đến.”
“Mau vào đi, đã mười một giờ rồi, lúc này ít người, chúng ta có thể tùy ý chọn vị trí.” Thẩm Lệ nói xong thấy Cố Tri Dân không nhúc nhích, thúc giục anh: “Đi thôi.”
Cố Tri Dân bước hai bước tiến về phía trước, đi tới bên cạnh Thẩm Lệ, anh rũ mắt, nhìn bàn tay buông thõng bên người của cô, cách tay anh rất gần.
Chỉ cần anh giơ tay là có thể nắm lấy.
Nhưng mà, anh không dám.
Thẩm Lệ xoay người đi vào trong, sau lưng truyền tới giọng nói của Cố Tri Dân: “Cứ vào như vậy được sao?”
“Có gì không được, anh thật sự cho rằng anh hot lắm sao, ai cũng muốn đuổi theo anh nhìn à.” Thẩm Lệ lại tranh thủ cơ hội nói xéo anh.
Cố Tri Dân cười khẽ một tiếng: “Chúng ta cùng ăn cơm, nếu bị chụp phải, không hot cũng thành hot đi, em không sợ?”
Mặt Thẩm Lệ hời hợt: “Cho dù bị chụp được, vậy cũng là mắng anh nhiều hơn.”
Cố Tri Dân vừa nghe cô nói vậy, liền biết cô thật sự không để ý.
Hoặc là nói, cô biết, cho dù bị chụp phải, anh cũng có thể xử lý.
Cố Tri Dân có địa vị hôm nay trong giới giải trí, cũng không phải chỉ là nói suông mà thôi.
Truyền thông Thịnh Hải ở giai đoạn sau, Mạc Đình Kiên căn bản không quản chuyện nữa, truyền thông Thịnh Hải sẽ lớn mạnh như hôm nay, cũng đều là công lao của Cố Tri Dân.
Luận về thủ đoạn tâm kế, anh không thua Mạc Đình Kiên.
Chỉ là, anh sinh ra trong gia đình hạnh phúc hòa hợp, có tình người hơn Mạc Đình Kiên một chút mà thôi, cũng khiến người khác sinh ra cảm giác sai lầm rằng anh rất dễ nói chuyện.
Thời gian hơi trễ, trong cửa hàng vẫn có bảy tám bàn khách, xem bộ đều là sinh viên gần đây, không ai để ý tới Thẩm Lệ và Cố Tri Dân.
Trong quán thường đều là người của học viện điện ảnh đến ăn cơm, ông chủ cũng nhìn trai xinh gái đẹp nhiều, nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Lệ, ông ta vẫn có chút kinh ngạc mở to mắt, nhưng rất nhanh lại thu về, nói: “Hai người sao? Đến lầu hai đi, ban công lầu hai có chỗ trống.”
Thẩm Lệ cười chấp nhận sắp xếp của ông chủ: “Được.”