Cô Vợ Thay Thế

Những chuyện anh ta từng nghĩ tới bây giờ đã thành sự thật.

Khi Thẩm Lệ thực sự nhìn thấy ánh mắt buồn bã và tiếc nuối của Cố Tri Dân thì cô mới phát hiện bản thân cũng chẳng vui vẻ gì.

Cô vẫn thích nhìn dáng vẻ kiêu ngạo, cà lơ phất phơ giống như có thể lên trời xuống đất kia của anh hơn.

"Nếu muốn nói xin lỗi thì phải là em nói mới đúng." Vẻ mặt của Thẩm Lệ trở nên nghiêm túc.

Cô hít một hơi thật sâu giống như đang cổ vũ tinh thần cho mình.

Thậm Lệ rút bàn tay đang để trên bàn đặt lên đùi dưới bàn, chậm rãi nắm chặt lại: "Là em không nên dối gạt anh đi khách sạn, vậy thì sẽ không thành thế này."

Cô nói một cách bình tĩnh, như thể cô đã thực sự nghĩ thông suốt rồi.

Cố Tri Dân cảm thấy con dao cùn lại bắt đầu cứa vào tim anh, không ngừng lăng trì anh ta.

Anh thà rằng Thẩm Lệ đối xử tệ bạc, nói chuyện lạnh nhạt với anh như trước còn hơn.

Thẩm Lệ vốn nên kiêu căng, tùy hứng trước mặt anh.

Chứ không phải là dáng vẻ như vậy.

Cố Tri Dân nhận ra có một số sai lầm và bỏ lỡ là không cách nào bù đắp được.

Cô bé đã từng được anh che chở từ nhỏ tới lớn đã bị một tay anh nghiền nát. Một mình cô giãy dụa trong đau khổ cho đến khi tự mình sống lại một lần nữa.

Giọng nói của Cố Tri Dân nặng nề: "Không phải..."

"Cố Tri Dân, anh nghe em nói đã." Thẩm Lệ ngắt lời anh.

Cố Tri Dân chưa kịp nói xong đã phải nuốt lại những lời muốn nói vào trong.

Thẩm Lệ nhìn vào mắt anh, trên môi mang theo nụ cười, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi."

Không đợi Cố Tri Dân trả lời, Thẩm Lệ lại nói thêm: "Anh đừng nói lời thừa thãi, em chỉ muốn nghe câu trả lời khẳng định."

Ở chỗ Thẩm Lệ không nhìn thấy, đầu ngón tay của Cố Tri Dân đang run rẩy: "Được."

Thẩm Lệ hài lòng, vớt cho anh mấy xiên que giống như khen thưởng cho: "Anh ăn đi, ăn nhanh rồi về nhà, sáng sớm mai anh còn đi làm nữa đấy."

Cố Tri Dân vốn cho rằng Thẩm Lệ có thể dẫn anh đi ăn khuya đã là ân huệ to lớn rồi.

Nhưng không ngờ Thẩm Lệ lại đã quyết định làm lại từ đầu với anh.

Trước đây là Thẩm Lệ chủ động, bây giờ cũng vậy.

Từ trước tới nay Thẩm Lệ luôn dũng cảm hơn anh.

Cố Tri Dân cảm thấy bản thân giống như một kẻ xấu xa đáng khinh.

Nhưng tương lai còn dài, anh còn thời gian cả đời để bù đắp lại khoảng thời mười năm đã qua.

Hai người ăn xong bữa ăn khuya, lúc trở về đã là mười hai giờ.

Thẩm Lệ muốn lái xe lại bị Cố Tri Dân giành trước.

Thẩm Lệ cũng không giành với anh ta, cô tự mở cửa bên ghế phụ, vừa ngồi xuống thì Cố Tri Dân đã bước tới cài dây an toàn cho cô.

Thẩm Lệ để mặc anh giúp cô cài dây an toàn, còn cô thì xoay mặt qua một bên cười trộm.

Cô không hiểu được tại sao lại cười?

Có thể chỉ vì cô cảm thấy hài lòng.

Cố Tri Dân lái xe rất vững khiến Thẩm Lệ hơi buồn ngủ.

Cố Tri Dân quay đầu nhìn cô: "Nếu em thấy buồn ngủ thì chợp mắt một lát đi, về tới nhà anh sẽ gọi."

"Ừm."

Thẩm Lệ khẽ đáp lại một tiếng, tựa lên ghế dựa hơi nghiêng đầu nhìn Cố Tri Dân, vừa nhìn mới phát hiện Cố Tri Dân khẽ mím môi, dưới cằm cũng đang căng cứng, thoạt nhìn như có tâm sự.

Có tâm sự gì?

Lẽ nào anh không vui sao?

Thẩm Lê nhìn một hồi lâu, Cố Tri Dân mới chú ý tới, anh quay đầu lại, trong ánh sáng tờ mờ vẫn có thể thấy được sự dịu dàng dưới đáy mắt của anh.

Anh hỏi Thẩm Lệ: "Em không buồn ngủ à?"

Thẩm Lệ nhìn anh một lát mới nói: "Em đang nghĩ tới chương trình ‘Tôi và cuộc sống của tôi phải làm thế nào đây?’ Mạc Đình Kiên đã đầu tư không ít mà bây giờ Tiêu Văn phỏng chừng là không thể nào tham gia được rồi, nếu chương trình này bị trục trặc, Mạc Đình Kiên có giết anh không?"

Cố Tri Dân nhíu mày: "Anh và Mạc Đình Kiên là bạn bè mười mấy năm, anh ấy sẽ để ý số tiền này sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui