Thẩm Lệ lười biếng mở miệng: “Tình cảm anh em là tình cảm anh em, tiền là tiền.”
Cố Tri Dân: “Có thể phán cho anh tốt chút không?”
Thẩm Lệ khựng lại một lúc, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Vậy hi vọng Mạc Đình Kiên cho anh chết toàn thây đi.”
“Thẩm Tiểu Lệ, em nhìn tay lái trên tay anh, rồi cẩn thận lựa lời lại xem nào.” Tuy Cố Tri Dân đe dọa như thế nhưng tay lái vẫn rất vững, xe vẫn chạy vô cùng ổn.
Thẩm Lệ còn không hiểu anh sao, chỉ được cái miệng mà thôi.
Cô nói: “Chậc, nhàm chán.”
Sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, không thèm để ý Cố Tri Dân nữa.
Thẩm Lệ ngủ thật.
Lúc tỉnh dậy, ô tô đã dừng ở trước cửa tiểu khu.
Cô đang đắp áo khoác vest của Cố Tri Dân, cửa sổ kéo lên một nửa, có gió nhẹ thổi qua, nhiệt độ rất thích hợp.
Cố Tri Dân ngồi ở vị trí cầm lái, nương theo ánh đèn đường mờ ảo, có thể nhìn thấy trong tay Cố Tri Dân đang cầm một điếu thuốc đặt dưới mũi ngửi, ngẩn người nhìn về phía trước, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Thẩm Lệ khẽ nhúc nhích, áo khoác trên người lập tức rớt xuống.
Tiếng động khe khẽ này cũng làm Cố Tri Dân phát hiện, anh lập tức vo tròn thuốc lá nhét vào tay, quay đầu sang nhìn Thẩm Lệ, giọng vì đã lâu không nói chuyện nên có hơi khàn khàn: “Dậy rồi?”
“Cai thuốc?” Thẩm Lệ nhìn bàn tay đang khép hờ của anh.
Cố Tri Dân rũ mắt nhìn tay mình, cười nói: “Anh còn tưởng em không phát hiện ra.”
Anh dứt khoát mở tay ra, đặt điếu thuốc đã bị vò nát lên trên chỗ điều khiển.
Sau đó còn nói thêm: “Em bảo anh không được hút thuốc.”
Thẩm Lệ đột nhiên hiểu ra, nhớ lúc trước có lần sau khi quay một tiết mục xong, cô có gặp Cố Tri Dân, còn ngửi được mùi thuốc lá trên người anh cho nên khuyên anh đừng hút thuốc nữa, có hại cho em bé.
Thẩm Lệ sửa lại lời anh: “Em nói một người sắp làm ba thì không nên hút thuốc.”
Cố Tri Dân không khỏi nhớ dến Tiêu Văn, vẻ mặt cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Anh lại nghĩ đến chuyện khác, ung dung nhìn Thẩm Lệ cười nói: “Bạn trai của Thẩm Tiểu Lệ không được hút thuốc.”
Thẩm Lệ thấy Cố Tri Dân thật là khó hiểu, lắm trò thật.
Nhưng rất nhanh, cô lại nhớ đến, đây cũng là lời cô từng nói lúc trước.
Cố Tri Dân lớn hơn cô hai tuổi, trưởng thành sớm hơn cô, lúc còn nhỏ lại rất hay tò mò, chuyện gì cũng muốn thử một lần, uống rượu hút thuốc đua xe với bạn bè, chuyện gì cũng phải thử qua một lần.
Thẩm Lệ cảm thấy anh hút thuốc xong rất hôi, cho nên cực kỳ ngang ngược ném điếu thuốc anh đang ngậm trong miệng xuống, còn nhấn mạnh nói: “Bạn trai của Thẩm Lệ tôi không được phép hút thuốc.”
Tuy rằng Cố Tri Dân rất hòa đồng, nhưng mà lúc đối mặt với người thân cũng không phải tính tình dễ chịu, nếu như người khác làm vậy thì anh đã sớm lao vào đánh rồi, nhưng người ném thuốc của anh lại là Thẩm Lệ.
Lúc đó anh cưng chiều Thẩm Lệ đến mức làm người ta tức điên, mấy người bạn chơi với anh từ bé nói anh cung phụng Thẩm Lệ cứ như tổ tông của mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta ngồi lên đầu.
Lúc đó anh cũng chẳng để tâm, nghe xong rồi thôi, đương nhiên sẽ không vì chút việc nhỏ này mà tức giận Thẩm Lệ, cũng không thèm để tâm lời nói của Thẩm Lệ, chỉ cười cười cầm một hộp thuốc lá ra, cố ý bật lửa trước mặt Thẩm Lệ: “Bạn trai không được hút thuốc, nhưng mà anh trai thì được.”
Thẩm Lệ tức giận trừng anh, anh vỗ đầu Thẩm Lệ: “Ngoan, không quậy ha, anh hút xong điếu này rồi dẫn em đi chơi.”
Nhớ đến đây thì ngừng lại, Thẩm Lệ không cam lòng yếu thế: “Không ngờ trí nhớ của ông già như anh vẫn còn khá tốt đấy.”
Cố Tri Dân híp mắt lại nhìn cô: “Còn cẩn phải nói à? Lần đó bởi vì chuyện hút thuốc này, em giận anh suốt hai ngày trời, làm anh không dám hút thuốc hai tháng liền.”