Cô Vợ Thay Thế

“Tri Dân, cuối cùng anh cũng chịu gặp em rồi.” Tiêu Văn cười rạng rỡ bước tới ngồi bên cạnh anh.

Có điều ngay lúc cô còn chưa kịp ngồi xuống, Cố Tri Dân đã đi trước một bước duỗi chân đá chiếc ghế bên cạnh ra xa.

Nụ cười trên mặt Tiêu Văn thoáng chốc đông cứng lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, thận trọng nói: "Tri Dân, anh sao vậy? Sao đột nhiên..."

Cố Tri Dân đặt điện thoại sang một bên, quay đầu nhìn Tiêu Văn. Anh chỉ vào ghế đối diện, ra hiệu cho cô ngồi vào đấy.

Tiêu Văn có hơi không tình nguyện.

Lúc trước Cố Tri Dân đối xử rất tốt với cô, giờ lại tự nhiên thế này, cứ y như biến thành một người khác khiến người ta không lạnh mà rét vậy.

Một Cố Tri Dân lạnh nhạt như vậy, thật ra Tiêu Văn cũng không lạ lùng gì.

Trước khi nói chuyện cô mang thai với Cố Tri Dân, anh cũng đối xử với cô thế này.

Ngay cả khi anh đang tươi cười trò chuyện với mọi người thì sự cao quý và kiêu hãnh toát ra nơi anh cũng khiến người ta có cảm giác như bị coi thường, trước giờ không ai dám sấc xược với anh.

Đó chính là cảm nhận của cô với Cố Tri Dân lúc này.

Tiêu Văn mặc dù không tình nguyện nhưng cô cũng không dám chống đối Cố Tri Dân. Cô lại càng không dám đến ngồi bên cạnh anh nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống phía đối diện.

Tiêu Văn thật thà ngồi vào ghế, lắp bắp nói: “Tri Dân, gặp lại anh em vui lắm.”

Cố Tri Dân tựa người vào ghế nhìn Tiêu Văn, trên mặt chẳng chút biểu cảm, trong mắt cũng lạnh lùng tỏ rõ anh chẳng hề cảm động trước lời cô nói.

Không chỉ không chút cảm động, anh khẽ mím môi, càng lộ thêm vẻ nóng nảy và chán ghét.

“Cô đến tìm Thẩm Lệ rồi.” Cố Tri Dân không chất vấn, cũng không tra hỏi mà chỉ vô cùng bình thản thả nhẹ một câu.

Tiêu Văn hoàn toàn không dò ra được ý tứ của Cố Tri Dân, nhưng vẫn cố ngụy biện: “Em chỉ là muốn gặp anh chút thôi. Anh biết mà, em yêu anh như thế, anh cũng yêu em mà đúng không?”

Cố Tri Dân nhếch miệng, trên mặt càng lạnh tanh: “Ai cho cô cái gan dám đến tìm Thẩm Lệ? Hả?”

Tiêu Văn sửng người: “Anh trách em đi tìm cô ta sao? Nếu em không tìm cô ta...”

Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt lời cô nói.

Tiêu Văn chau mày, tại sao lại có nhân viên phục vụ không quen nào đến gõ cửa nữa chứ. Cô còn biết bao nhiêu lời muốn nói với Cố Tri Dân kia mà.

Người bên ngoài gõ cửa mấy cái xong liền đẩy cửa mở. Tiêu Văn nhìn thoáng qua người phục vụ đứng ở cửa.

Cố Tri Dân chưa kịp lên tiếng, Tiêu Văn đã mắng: “Làm gì vậy hả? Không biết phép tắc à? Không thấy tôi và Tri Dân đang nói chuyện sao hả?”

Người phục vụ nhìn Tiêu Văn, xong xoay sang hỏi Cố Tri Dân: “Người đến rồi, có thể vào luôn không ạ?”

Cố Tri Dân gật đầu.

Tiêu Văn nhíu mày, sao lại còn hẹn ai nữa chứ?

Không phải là Thẩm Lệ đó chứ?

Phục vụ nói với người bên ngoài: “Mời vào.”

Rồi có người từ bên ngoài bước vào.

Lúc nhìn thấy tướng mạo người đến, Tiêu Văn trừng mắt vừa kinh ngạc vừa hốt hoảng, giọng nói run rẩy: “Sao lại là anh...”

Người vừa đến là đàn ông, sắc mặt hốc hác, trông rất bình thường. Anh ta nhìn Tiêu Văn cười gằn: “Văn Văn, lâu rồi không gặp nhỉ?”

Tiêu Văn quay đầu nhìn Cố Tri Dân rồi vội vã phủ nhận: “Tôi không quen anh, anh đừng có gọi bừa bãi.”

“Thạch Quân.” Cố Tri Dân đột nhiên lên tiếng, không biết từ đâu lấy ra một túi giấy ném lên bàn.

Người đàn ông vốn vẫn đang nhìn Tiêu Văn, vừa nghe Cố Tri Dân gọi tên mình liền vội bước đến: “Giám đốc Cố, anh cho tôi à? Đây là gì vậy ạ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui