Thẩm Lệ tựa như đang xem kịch, ánh mắt tỉnh bơ đảo qua hai người một lượt.
Cố Mãn Mãn còn nhỏ tuổi, lại là em họ của Cố Tri Dân, bạn bè cùng lứa xung quanh cho dù là nam hay nữ đều nể mặt cô ấy, điều này khiến cho cô ấy có rất nhiều bạn bè.
Mà những người bạn này của cô ấy đều có hoàn cảnh gia đình tốt, lớn lên trong xã hội thượng lưu, cân nhắc lợi hại và tính toán quyền lợi là chương trình mà bọn họ phải học, nhưng vì tuổi còn trẻ, ít được trải nghiệm nên vẫn rất dễ nóng nảy.
Đào Triển Minh không giống với những chàng trai dễ nóng nảy bên cạnh cô ấy, anh ta điềm tĩnh chín chắn, có loại ung dung phóng khoáng khi nắm tất cả trong lòng bàn tay, trên người anh ta có sức hấp dẫn chỉ thuộc về những người đàn ông chín chắn được mài giũa qua năm tháng, đây là điều mà dù thế nào những chàng trai cùng tuổi cũng không thể sánh bằng.
Nhưng cùng với điều đó, trên người Đào Triển Minh lại có khôn khéo mà người kinh doanh nên có.
Dịu dàng lại khôn khéo, hai từ hơi mâu thuẫn, nhưng khi cùng xuất hiện trên người Đào Triển Minh lại vô cùng hài hòa.
Trước đó bởi vì chuyện Đào Triển Minh cọ nhiệt* Thẩm Lệ mà Cố Mãn Mãn không thích anh ta, nhưng cô lại không cách nào chán ghét Đào Triển Minh.
*Cọ nhiệt: lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng độ hot cho mình.
Dù sao, không ai có thể chán ghét một người đàn ông đẹp trai lại dịu dàng khoan dung.
Đào Triển Minh vừa đúng là mẫu đàn ông được các cô gái trẻ tuổi say mê nhất.
Đây cũng là chuyện thường tình.
Vừa nghĩ như vậy, tâm trạng Cố Mãn Mãn bình tĩnh hơn rất nhiều, cô cũng chỉ giống như đa số những cô gái khác, cảm thấy Đào Triển Minh hấp dẫn mà thôi, điều này cũng không có gì phải xấu hổ.
Sắc mặt Cố Mãn Mãn thản nhiên hơn, giọng điệu cũng tự nhiên hơn: “Tôi đến đây biểu diễn, chắc là vừa rồi mọi người cũng xem rồi.”
Chiếc ly trước mặt Thẩm Lệ và Đào Triển Minh đều sắp hết, có lẽ đã ngồi rất lâu rồi.
“Nhìn không ra em còn chơi trong ban nhạc, không nghĩ đến việc ra mắt sao?” Ngón tay nhỏ nhắn trắng ngần của Thẩm Lệ đặt lên chiếc ly trong suốt.
Cố Mãn Mãn nhún vai cười: “Sở thích cá nhân, nghiệp dư mà thôi.”
Sau đó lại nói thêm một câu: “Em vẫn thích việc dẫn dắt nghệ sĩ hơn.”
Thẩm Lệ cười không nói.
Dường như Đào Triển Minh cảm thấy có hứng thú với chuyện ban nhạc, nghiêm túc hỏi thăm Cố Mãn Mãn: “Đánh trống khó học không?”
“Cũng không coi là khó lắm, từ bé tôi đã bắt đầu học rồi, nhớ mang máng là học được khá nhanh...”
Cố Mãn Mãn nói đến chuyện mình yêu thích, hai mắt đều tỏa sáng.
Thẩm Lệ phát hiện, cô hiểu rất ít về người đại diện của mình.
Cô lại liếc mắt nhìn Đào Triển Minh, Đào Triển Minh chăm chú lắng nghe Cố Mãn Mãn kể chuyện hồi bé học đánh trống, không hề qua loa, dỡ bỏ hoàn toàn dáng vẻ khôn khéo ngày thường, trái lại nhìn càng giống người tốt hơn.
Rất rõ ràng Cố Mãn Mãn đã dính chiêu, lại càng hăng hái kể chuyện hơn.
Thẩm Lệ nhớ đến những lần Đào Triển Minh lợi dụng mình lúc trước, đáy lòng cười xùy một tiếng, có lẽ Đào Triển Minh chính là loại người vừa lịch sự lại vừa khốn kiếp.
Hai người trò chuyện hăng say, Thẩm Lệ không thể nói xen vào, lại nghĩ đến Cố Tri Dân, mở messenger gửi tin nhắn cho anh ta: “Bên kia anh xong rồi thì mau mau đến đây, em họ anh sắp bị đàn ông lạ lừa mất rồi.”
Cố Tri Dân gửi liên tiếp hai tin nhắn mới.
“Anh giải quyết thằng nhãi Giang Dạ Bạch này xong thì đến.”
“Ai?”
Giải quyết? Anh ta muốn giải quyết Giang Dạ Bạch như thế nào?
Thẩm Lệ nghĩ đến những thủ đoạn của Cố Tri Dân, sắp xếp lại lời nói: “Dù gì cũng là bạn thân, đừng độc ác quá, sêm sêm là được rồi, giữ lại cho người ta một con đường sống đi.”
“Yên tâm. [Hôn, hôn]” Cố Tri Dân còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc “Hôn, hôn” ở đằng sau.
Thẩm Lệ: “[Nghĩ hay lắm.JPG]”
Cố Tri Dân: “Con nhóc Mãn Mãn kia không có mắt nhìn người cho lắm, em xem một chút, đừng để nó bị lừa rồi còn đếm tiền giúp người ta.”
Thẩm Lệ: “Phí lời.”
Đương nhiên cô biết Cố Mãn Mãn không có mắt nhìn người rồi.