Thẩm Lệ nhất thời hiểu sai, tưởng Giang Vũ Thừa đã đoán được cô và Cố Tri Dân ở bên nhau rồi, dưới đáy mắt loé qua một thần sắc phức tạp.
Cô đã bắt đầu cân nhắc trong lòng mình, sau khi nói chuyện mình và Cố Tri Dân ở bên nhau cho Giang Vũ Thừa nghe, sẽ có hậu quả như thế nào.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trong lòng Thẩm Lệ nảy ra vô số suy nghĩ, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy sau khi để cho Giang Vũ Thừa biết, hậu quả sẽ có chút không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, Giang Vũ Thừa đột nhiên vỗ bàn một cái, Thẩm Lệ kinh ngạc một hồi, ngước mắt lên nhìn Giang Vũ Thừa.
Giang Vũ Thừa nhìn cô với vẻ hận thép không thành gang, liên tục lắc đầu nói: “Tiểu Lệ, sao cậu ngốc như vậy chứ, loại người như Cố Tri Dân, căn bản không phải là người mà cậu có thể đợi có kết quả được!”
“Cậu đợi anh ta, chi bằng cân nhắc đến tôi, cậu nói chúng ta không phải là người cùng một con đường, nhưng tôi có thể cố gắng một chút, thử trở thành người cùng một con đường với cậu, cũng tốt hơn là cậu hao tổn tâm sức đi đợi một kết quả không thể nào.”
Giang Vũ Thừa càng nói thì biểu cảm càng lo lắng, còn ghê hơn lúc Thẩm Lệ từ chối anh ta khi nãy nữa.
Thẩm Lệ nhất thời không biết là nên vui mùng vì Giang Vũ Thừa vốn không có đoán được cô và Cố Tri Dân đã ở bên nhau, hay là nên lo lắng về chỉ số IQ của Giang Vũ Thừa nữa.
Nhưng chung quy, Giang Vũ Thừa cũng là có ý tốt, là nghĩ cho cô.
Thẩm Lệ cười cười, nói: “Trong lòng tôi tự có dự tính, cảm ơn cậu.”
Cô cảm kích từ tận đáy lòng mình.
Có một số tình cảm có thể dần dần biến chất theo dòng thời gian, nhưng một bộ phận còn lưu lại trong đó, vẫn là bộ dạng ban đầu nhất.
Đây là điều không thể phủ nhận.
Tuy rằng cô cũng cảm thấy Giang Vũ Thừa đã thay đổi rồi, nhưng lúc này Giang Vũ Thừa vẫn còn nghĩ cho cô.
Điều này cũng khiến cô rất cảm động.
Nhìn vẻ mặt của Giang Vũ Thừa, Thẩm Lệ đoán có lẽ anh ta vẫn còn muốn tiếp tục nói về chuyện của Cố Tri Dân, thế là vội vàng chuyển chủ đề: “Cậu quay về có quen chưa? Tiếp theo đây sẽ tiếp quản xí nghiệp gia tộc, làm CEO đạt đến đỉnh cao của cuộc đời sao?”
“Đang giễu cợt tôi sao?” Giang Vũ Thừa khẽ hừ một tiếng: “Nhà họ Giang chúng tôi bây giờ có tình hình gì, cậu cũng đâu phải là không biết, còn đỉnh cao cuộc đời cái gì, có miếng cơm ăn là đã không tệ rồi.”
“Làm gì khoa trương như cậu nói chứ, nhà họ Giang các cậu không phải rất tốt sao? Thời gian trước không phải còn hợp tác với công ty lớn ở bên thành phố Kinh Dương sao?”
Thẩm Lệ tuy chưa đặt chân vào lĩnh vực kinh doanh nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được một số tin tức từ người khác.
Nhà họ Giang năm đó cũng là nhóm người chuyển sang kinh doanh sớm nhất, chỉ là thương trường thiên biến vạn hoá, nhà họ Giang mấy năm nay có chút không theo kịp, một số thì đình trệ không tiến, duy trì hiện trạng bằng cách dựa vào nhân mạch và mối quan hệ tích lũy từ những năm đầu.
Dễ hiểu hơn là sống nhờ thành tích trong quá khứ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Giang Vũ Thừa muốn theo đuổi Thẩm Lệ.
Nhà họ Thẩm ổn định vững chãi, nền tảng vững chắc, tuy những năm gần đây tiến độ có chậm nhưng nhìn chung vẫn ổn định hơn nhiều so với nhà họ Giang, còn một lý do khác chính là Thẩm Lệ và Cố Tri Dân có giao tình tốt, mà Cố Tri Dân bây giờ là ông chủ của truyền thông Thịnh Hải, lại có giao tình với Mạc Đình Kiên, mượn cái quan hệ này của Thẩm Lệ, khi nhà họ Giang không lăn lộn được nữa, còn có thể giúp đỡ chút ít.
Tuy Giang Vũ Thừa cũng có giao tình với Cố Tri Dân, nhưng trong lòng anh ta luôn cảm thấy, sức nặng của Thẩm Lệ trong lòng Cố Tri Dân có thể là quan trọng hơn một chút.
Giang Vũ Thừa lắc lắc đầu, ý là không tiếp tục cái chủ đề này nữa: “Ăn cơm đi, không nói cái này nữa.”
Anh ta nói xong, thuận tay cầm điện thoại lên xem một cái, cũng không biết nhìn thấy cái gì mà mi tâm cau lại, còn vô cùng chê bai mà ‘chậc’ một tiếng.
“Sao thế?” Thẩm Lệ.
Giang Vũ Thừa trực tiếp ném điện thoại qua: “Cậu tự xem đi.”