Sáng sớm, người của phòng quan hệ xã hội đã phát hiện ra hot search này.
Cho dù vị trí của đề tài này không quá sát đầu, nhưng bây giờ trời đã sáng, sẽ có không ít người phát hiện ra hot search này, người xem nhiều, dĩ nhiên nó sẽ bị đẩy đến phía đầu bảng danh sách.
Đến lúc đó sẽ phát sinh lên men diện tích lớn.
Phòng quan hệ xã hội vội vàng bắt đầu dự án khẩn cấp, PR kéo hot search này xuống.
Khi Thẩm Lệ rời giường thì chuyện này đã qua.
Sau đó, trang web "tôi và cuộc sống của tôi" đăng một tin Facebook liên quan tới chương trình này cuối cùng muốn đừng quay tiếp hay không.
"Tổ chương trình sẽ mau chóng trở lại quay phim, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người."
Mặc dù chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng bởi vì tin tức "tôi và cuộc sống của tôi" trước đó đang rất hot, tin Facebook này vừa được đăng lên, không bao lâu đã được bị đẩy trên hot search, còn xếp vị trí trước của hot search.
Số lượng thảo luận tiếp tục tăng lên.
"Trời ơi, sẽ thật sự quay tiếp à? Tôi còn tưởng rằng chương trình này nguội rồi chứ."
"A a a vui quá!"
"Cho dù còn chưa tuyên bố ngày quay tiếp, nhưng tôi đã bắt đầu mong đợi rồi. Tôi muốn nhìn thấy tổng giám đốc Cố và chị Thẩm giận dỗi yêu nhau, ghét nhau."
"Tôi cảm giác Cố Tri Dân sẽ không tham gia chương trình này nữa?"
"Đừng mà, tôi muốn nhìn thấy bọn họ..."
Độ hot của đề tài "tôi và cuộc sống của tôi" vẫn tiếp tục tăng cao, rất nhanh lại nhảy lên đầu bảng.
Hôm qua Mạc Đình Kiên nói sẽ mời bọn họ ăn cơm vào trưa hôm nay, Thẩm Lệ không ra khỏi cửa, sau khi lướt Facebook xong, lại quét dọn trong nhà, chờ đến trưa lái xe đi thẳng tới Kim Hải.
Khi cô còn chưa vệ sinh xong, Cố Tri Dân đã gọi điện thoại qua cho cô.
"Anh lái xe về đón em."
"Tôi tự qua được rồi."
Thẩm Lệ nói xong thì cúp máy, cầm chìa khoá ra cửa.
Cô lái xe đến Kim Hải, đánh thẳng xe vào bãi đỗ xe.
Bây giờ trong trong thời gian làm việc, lại là giữa trưa nên trong bãi đỗ xe gần như không có người nào, cảm giác vắng vẻ hơi khiếp người.
Thẩm Lệ nhìn quanh một lượt, bước nhanh hơn muốn rời khỏi bãi đỗ xe.
Đi một lát, Thẩm Lệ cũng cảm giác được có người đi theo sau lưng, hơi nghiêng tai, còn có thể nghe được tiếng bước chân.
Thẩm Lệ bước nhanh hơn, vừa vặn tiếng bước chân phía sau cũng càng lúc càng nhanh hơn, càng lúc càng vang hơn. Trong lòng Thẩm Lệ hơi căng thẳng, dần dần bước chậm lại, nắm chặt cái túi trong tay.
Thẩm Lệ lại chậm rãi đi về phía trước hai bước rồi chợt dừng lại, nắm cái túi lại đột nhiên ném về phía sau.
Lúc còn đi học, Thẩm Lệ cũng đánh nhau không ít lần, lần này đập một cái nhanh, chuẩn lại tàn nhẫn, còn liên tục đập tới vài cái.
Người bị đập "Ối" một tiếng: "Tiểu Lệ à, là anh, là anh đây!"
Nghe giọng nói quen thuộc này, Thẩm Lệ mới mới ngừng lại. Cô thở hổn hển, cúi đầu nhìn qua rồi kinh ngạc nói: "Anh Giang?"
Người đi theo Thẩm Lệ không phải ai khác, chính là Giang Vũ Thừa.
Giang Vũ Thừa đứng thẳng dậy, lắc đầu nói: "Em Thẩm, em vẫn đi theo con đường hoang dã như trước đây à."
Lúc Giang Vũ Thừa nói chuyện với cô, không biết là vô tình hay cố ý, chỉ dùng nửa bên mặt đối diện với Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhíu mày: "Mới có mấy ngày không gặp mà anh cũng bị mất hết mặt mũi, chỉ có thể gặp người bằng nửa bên mặt thôi à?"
"Tiểu Lệ à, anh tới là muốn xin lỗi em." Giang Vũ Thừa thở dài, đầu cúi thấp: "Không ngờ thiếu chút nữa kéo em xuống nước, xin lỗi."
Nghe giọng điệu của anh ta hơi tự trách, còn kèm theo chút chán nản.
Thẩm Lệ chỉ khoanh tay, nhìn chằm chằm vào anh ta không nói gì.
Giang Vũ Thừa không nghe được tiếng động nào, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên. Mà anh ta vừa ngẩng đầu lên, không chú ý đã che nửa bên mặt khác. Thẩm Lệ đã nhìn thấy măt bên mặt kia của anh ta bầm tím.