Cố Tri Dân đang uống nước, bỗng quay phắt qua cầm lấy di động của mình.
“Sao vậy?” Mạc Đình Kiên đi qua hỏi anh ta.
Cố Tri Dân nhấn mở màn hình di động, giọng nói kìm nén sự mất mát: “Lúc nãy tôi nghe thấy điện thoại tôi reo lên.”
“Không được! Tôi không thể ở lại đây nữa, tôi phải ra ngoài tìm!” Cố Tri Dân cất di động vào trong túi, lại vươn tay lấy áo khoác, vội vã đi ra ngoài.
Lúc anh ta đi đến bên cửa, xoay đầu nhìn lại thì phát hiện Mạc Đình Kiên đi theo.
Không đợi anh ta hỏi, Mạc Đình Kiên đã nói: “Cậu muốn tìm thì cũng được thôi, tôi lái xe.”
Để Cố Tri Dân ngồi ở đây đợi tin, sự chờ đợi này chẳng khác nào lăng trì, còn không bằng tìm một chút chuyện cho anh ta làm, nhưng Mạc Đình Kiên cũng không yên tâm để anh ta lái xe trong tình trạng thế này được.
…
Mạc Đình Kiên vừa lái xe, vừa gọi điện hỏi chuyện cấp dưới.
Sau khi trao đổi xong với cấp dưới, Mạc Đình Kiên mới xoay đầu nói với Cố Tri Dân: “Dọc đường đi, người bắt giữ Thẩm Lệ đã đổi rất nhiều xe, cần một ít thời gian để truy tìm.”
Thực ra điều mà cấp dưới nói trong điện thoại là đã mất dấu chiếc xe đó rồi, bây giờ chỉ có thể điều động máy quay trên các con đường và bên cảnh sát phối hợp tìm người thôi.
Mà nếu hợp tác với cảnh sát thì phải trải qua rất nhiều thủ tục, có lẽ thời gian sẽ bị kéo dài một chút.
Mạc Đình Kiên cân nhắc một hồi, cuối cùng lựa chọn giấu đi một số việc thật, lựa lời nói với Cố Tri Dân.
Nếu là lúc bình thường, Cố Tri Dân chắc chắn sẽ nghe ra được Mạc Đình Kiên giấu diếm gì đó, nhưng hiện tại anh ta nóng lòng sốt hết cả ruột, đã không thể suy nghĩ vấn đề một cách rõ ràng như bình thường nữa, cũng không nghi ngờ gì.
Một lát sau, anh ta cười tự giễu: “Tôi thực sự không ngờ, đời này còn có ngày cậu làm tài xế cho tôi.”
Mạc Đình Kiên tiện thể nói: “Chỉ cần có tiền, tôi cũng bằng lòng làm tài xế của cậu.”
Lúc này, di động của Cố Tri Dân lại vang lên.
Mạc Đình Kiên không nói nữa, đợi cho Cố Tri Dân nghe điện thoại.
Nhưng Cố Tri Dân lại không nghe máy, làm như không nghe thấy tiếng reo vậy.
Mạc Đình Kiên cau mày: “Tri Dân, điện thoại kìa.”
“Thực sự reo sao?” Vẻ mặt Cố Tri Dân bỗng chốc căng thẳng: “Từ trước đến nay, vào lúc quan trọng, đầu tôi thường ong ong, luôn cảm thấy di động mình reo, tôi còn tưởng đây cũng là ảo giác của tôi.”
Di động reo đồng nghĩa với việc có tin tức, dù đó là tin tốt hay tin xấu.
Cố Tri Dân chà tay mình vào áo khoác, lau đi mồ hôi rồi mới nghe điện thoại.
Anh ta mở loa ngoài: “Có tin rồi sao?”
“Hiện giờ chúng tôi đã theo dấu đến ba nơi, một là Thành Tây, một là Thành Đông, nơi còn lại là...”
“Là đâu?”
“Biệt thự vịnh Nam.”
Cố Tri Dân ngẩn ra, lập tức cười ra tiếng: “Các anh đến Thành Đông và Thành Tây, tôi đến biệt thự vịnh Nam.”
“Biệt thự vịnh Nam?” Mạc Đình Kiên nghiêng đầu nhìn anh ta: “Đó không phải là nhà của cậu sao?”
“Đúng vậy.” Cố Tri Dân lộ vẻ thâm độc: “Cả đời tôi vẫn chưa thấy có mấy ai còn ngang ngược hơn tôi, bắt người của tôi mà còn chạy đến nhà tôi đấy.”
Mạc Đình Kiên đạp ga, đi về phía biệt thự vịnh Nam.
Biệt thự vịnh Nam là khu biệt thự mà trước kia Mạc thị khai phá, phong cách kiến trúc và vườn tược được xếp hàng đầu trong giới kiến trúc, sau còn có nhiều biệt thự mượn phong cách của biệt thự vịnh Nam.
Cũng là biệt thự mà năm đó Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên hợp sức sáng lập truyền thông Thịnh Hải, dùng số tiền đầu tiên kiếm được để mua.
Ngày nay, biệt thự vịnh Nam cũng là thứ vô giá trong giới thượng lưu.
Rất nhiều người muốn mua lại biệt thự vịnh Nam nhưng lại không có mấy ai bán ra.