Cô Vợ Thay Thế

Róc rách!

Thẩm Lệ tỉnh lại, điều đầu tiên nghe được là tiếng nước chảy.

Gáy đau đến nỗi không ngẩng đầu lên được, Thẩm Lệ muốn vươn tay sờ gáy, vừa cử động thì phát hiện tay của mình đã bị trói lại, không thể giơ tay lên.

Trí nhớ ùa về, Thẩm Lệ nhanh chóng nhớ lại mọi việc xảy ra ở trước cửa nhà sách.

Đầu óc cũng tỉnh táo một chút.

“Tỉnh rồi à.” Giọng nữ quen thuộc cất lên, vang vọng cả căn phòng.

Ý thức của Thẩm Lệ rõ ràng lại, cô mở mắt ra, nhìn ngó xung quanh, đập vào mắt là chiếc đèn treo thạch anh xa hoa.

Cô bị trói chặt, nằm ngửa trên sàn nhà lạnh lẽo, ngay cả động tác ngồi dậy đơn giản cô cũng không làm nổi, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn xung quanh.

“Uống không?”

Giọng nữ quen thuộc lại vang lên, tiếp theo là tiếng giày cao gót bước trên nền đất.


Thẩm Lệ nghiêng đầu sang, sau khi thấy rõ người đến thì lập tức híp mắt lại, khinh thường hừ lạnh: “Lại là cô!”

Một tay Tiêu Văn cầm ly nước, tay còn lại nắm chặt cằm của Thẩm Lệ, ép Thẩm Lệ nhìn cô ta: “Sao cô không nhìn xem hiện tại bản thân có dáng vẻ gì, lại còn dám cứng đầu?”

Ánh mắt Tiêu Văn đầy sự căm thù, giọng nói cũng lạnh lẽo vô cùng.

“Cô đã dám bắt cóc tôi, có gì mà tôi không dám chứ.” Giọng điệu Thẩm Lệ rất nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Văn lại nghe ra vẻ kiêu ngạo không thể nói nên lời.

Thứ Tiêu Văn ghét nhất chính là dáng vẻ này của Thẩm Lệ.

Ánh mắt của cô ta trộn lẫn sự căm thù và đố kị, khuôn mặt vốn xin đẹp cũng trở nên dữ tợn, ngón tay dùng sức bóp cằm Thẩm Lệ, móng tay nhọn đâm vào da Thẩm Lệ, trong nháy mắt chảy ra vết máu.

“Chết đến nơi rồi mà còn kiêu căng như thế, ai cho cô sự dũng cảm này thế hả, Cố Tri Dân sao?”

Thẩm Lệ vẫn luôn bình tĩnh, lúc nghe Tiêu Văn nhắc đến Cố Tri Dân mới hơi thay đổi.

Tiêu Văn nhìn thấy sự thay đổi trên vẻ mặt Thẩm Lệ, làm như nghe được một chuyện vô cùng nực cười, cười mỉa mai: “Đúng vậy, Cố Tri Dân chắc chắn sẽ đến, nhưng sau khi anh ta đến thì sao?”

Thẩm Lệ lo lắng, lúc này mới ý thức được có gì đó sai sai.


Chỉ dựa vào một mình Tiêu Văn thì không thể bắt cô đến đây, Tiêu Văn có người giúp đỡ, hơn nữa người giúp đỡ này không phải Thạch Quân.

Thạch Quân đã bị rượu và gái đẹp bào mòn cơ thể từ lâu, không thể có dáng người khỏe mạnh, cũng không thể có phản ứng nhanh như vậy.

Lúc đó, người kia bắt cóc Mạc Hạ, khi Thẩm Lệ đi qua còn ngầm tập trung sức lực, muốn ra tay với người kia khi hắn buông Mạc Hạ ra.

Nhưng người kia lại không để cô có cơ hội ra tay, hoàn toàn áp đảo cô, bắt cô lên xe rồi đánh ngất.

Rõ ràng là người chuyên nghiệp.

Thân phận hiện tại của Tiêu Văn còn không có bản lĩnh tìm sát thủ chuyên nghiệp.

“Xem ra, cô tìm được chỗ dựa rồi.” Thẩm Lệ không thể hiện ra những gì mình nghĩ trong lòng, cả người vẫn bình tĩnh như cũ.

Tiêu Văn ghét sự bình tĩnh của cô, giơ tay tát Thẩm Lệ một cái.

Cái tát này dùng hết sức, nửa bên mặt của Thẩm Lệ tê dại, tai cũng kêu ong ong.

“Cố Tri Dân cũng không cứu nổi cô!”

Giọng nói của Tiêu Văn

Trong miệng có cảm giác mặn tanh, Thẩm Lệ phun ngụm máu ra, vẻ mặt vẫn không lộ vẻ hốt hoảng mà Tiêu Văn muốn nhìn thấy.

“Xem ra, chỗ dựa lần này của cô rất đáng gờm.” Bằng không, Tiêu Văn cũng không nói ra câu “Cố Tri Dân cũng không cứu nổi cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận