Cô Vợ Thay Thế

Tiêu Văn điều chỉnh vị trí điện thoại di động xong thì nhìn Thạch Quân nhào về phía Thẩm Lệ, đáy mắt đầy sảng khoái báo thù.

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng trong dự đoán của cô ta lại không xảy ra.

“A...”

Tiếng gào thét như heo bị chọc tiết của Thạch Quân vang vọng khắp căn phòng.

Màn hình điện thoại di động quay được, Thẩm Lệ vốn bị trói chặt, trong giây phút Thạch Quân nhào về phía mình, lại đột nhiên giơ tay ra dùng cái gì đó cắt vào cổ anh ta.

Trong nháy mắt, cổ Thạch Quân chảy đầy máu.

Tiêu Văn bị biến cố như vậy dọa cho sững sờ chốc lát, sau đó mới di chuyển điện thoại di động, nhìn Thẩm Lệ the thé nói: “Thẩm Lệ, cô điên rồi sao!”


Thạch Quân che lấy cổ của mình, không dám nhúc nhích, nhìn chằm chằm Tiêu Văn, ánh mắt hung ác: “Gọi xe cứu thương!”

Quả thật anh ta thèm khát Thẩm Lệ, nhưng anh ta chỉ là muốn vui sướng chút thôi, cũng không muốn làm quỷ.

Tiêu Văn đâu có lo lắng cho Thạch Quân chứ, cô ta chỉ mong sao Thạch Quân chết rồi thôi.

Sau khi sững sờ, Tiêu Văn bình tĩnh lại, nở một nụ cười quỷ dị: “Thẩm Lệ, cô giết người rồi.”

Mặc dù không thành công để cho Thạch Quân xử lý Thẩm Lệ, nhưng có thể khiến cho Thẩm Lệ trở thành tội phạm giết người thì đó cũng là một chuyện tốt.

Điều cô ta muốn chính là đời này Thẩm Lệ không ngóc đầu lên nổi.

Thạch Quân trừng to hai mắt, duỗi một cánh tay ra nắm lấy chân Tiêu Văn, lặp lại lần nữa: “Gọi xe cứu thương, đồ điếm, con...”

Thạch Quân mất quá nhiều máu, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, thoạt nhìn đã vô cùng yếu ớt.

Tiêu Văn hất Thạch Quân ra, tiếp tục cầm điện thoại di động chụp ảnh.

Cô ta vừa chụp vừa cười, nghĩ đến Thẩm Lệ sắp thân bại danh liệt thì cô ta vô cùng vui sướng, thậm chí còn muốn ăn mừng.

Hai mắt Thẩm Lệ nhìn chòng chọc vào Tiêu Văn, tay cầm mảnh vỡ bình hoa cũng không buông lỏng, mà chậm rãi giơ tay cài lại cúc áo mà Tiêu Văn vừa mới cởi ra.


Ánh mắt Thẩm Lệ vừa lạnh lẽo vừa sắc bén, vốn dĩ Tiêu Văn vẫn còn đang đắc ý chụp hình, nhưng sau đó, cô ta nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lệ trong màn hình điện thoại thì bắt đầu run sợ.

Vừa rồi Thẩm Lệ cắt cổ Thạch Quân, lỡ như Thẩm Lệ dám giết cả cô ta thì sao?

Thạch Quân đã hấp hối rồi, trong lòng Tiêu Văn chợt thấy hơi sợ hãi.

Ảnh chụp và video cô ta quay đã đủ khiến cho đời này Thẩm Lệ không ngóc đầu lên nổi, suy nghĩ cho tính mạng, vẫn là rời khỏi nơi này trước đã.

Chết vinh không bằng sống nhục, cô ta cũng không muốn bỏ lại mạng nhỏ của mình ở nơi này.

Tiêu Văn cất kỹ điện thoại di động, đề phòng liếc nhìn Thẩm Lệ, lại phát hiện Thẩm Lệ đang từ từ đứng dậy, Tiêu Văn sợ hãi hét lên rồi xoay người bỏ chạy, nhưng lại bị vấp ghế sofa té ngã.

Thẩm Lệ không cần tốn nhiều sức đã bắt được Tiêu Văn.

Cô ta cầm mảnh vỡ bình hoa quẹt lên mặt Tiêu Văn, mặt không đổi sắc nói: “Thật ra khuôn mặt cô cũng xinh đẹp lắm đấy.”


Tiêu Văn sợ hãi cả người run rẩy, theo bản năng vẫn muốn giãy khỏi Thẩm Lệ, nhưng sức khỏe cô ta không tốt, lại gầy yếu như vậy, vốn dĩ không phải đối thủ của Thẩm Lệ thường xuyên tập thể dục.

“Cô muốn làm gì? Cô đừng làm bậy... Thẩm Lệ, bây giờ cô là diễn viên hạng A nổi tiếng nhất, tương lai không thể đo lường...” Tiêu Văn vì mạng sống mà ngay cả lời khen Thẩm Lệ cũng có thể nói ra được.

Thẩm Lệ thờ ơ, chỉ là ánh mắt chuyển về phía bụng dưới bằng phẳng của Tiêu Văn, như đang khẽ than thở nói: “Đứa bé không còn rồi.”

“Không... không còn.” Tiêu Văn cảm thấy lúc này Thẩm Lệ vô cùng đáng sợ, dường như lúc nào cũng có thể cắt cổ cô ta, chỉ có thể run rẩy thuận theo lời nói của Thẩm Lệ, không dám có chút ý tứ đối nghịch nào.

Cô ta sợ chính mình không hợp ý Thẩm Lệ một chút thôi, thì Thẩm Lệ sẽ ra tay giết mình.

“Cô thật đúng là, không có trái tim.” Tiếng nói của Thẩm Lệ khe khẽ dịu dàng, lại lộ ra hơi lạnh thấu vào tận xương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận