Cố Tri Dân và Cố Mãn Mãn giúp Thẩm Lệ dọn dẹp phòng cả buổi sáng.
Thẩm Lệ nằm trên ghế sofa, vừa ăn vặt, vừa chơi game, vừa xem video.
Cố Tri Dân đi được nửa chừng thì qua chỗ cô, bảo cô đứng lên vận động một chút, đừng lúc nào cũng nhìn điện thoại.
Thẩm Lệ không khỏi cảm thán: “Anh thật sự càng ngày càng giống mẹ tôi rồi.”
Câu trả lời của Cố Tri Dân là lạnh lùng liếc cô một cái.
Thẩm Lệ mím môi, ngồi thẳng lưng, ngoan ngoãn từ trên sofa đứng dậy đi lại vài bước.
…
Bữa trưa là do Cố Tri Dân nấu.
Nhìn một bàn thức ăn giống như bán ở bên ngoài, nhưng lại không phải là thức ăn buổi tối, Cố Mãn Mãn khẽ kinh ngạc.
Một lúc sau, Cố Mãn Mãn mới phản ứng lại, giống như đây là lần đầu tiên gặp Cố Trí Dân, cô ta nói nhỏ: “Anh họ, em có nằm mơ cũng chưa từng được ăn thức ăn anh nấu.”
Cố Tri Dân khi còn nhỏ là một đứa trẻ nổi bật, khi lớn lên vẫn là người xuất sắc nhất trong số các anh em của nhà họ Cố.
Nếu ai đó nói Cố Tri Dân mở công ty kiếm được nhiều tiền thì Cố Mãn Mãn sẽ không ngạc nhiên chút nào.
Cố Tri Dân gần như là thần tượng của tất cả mấy người em trong nhà họ Cố.
Đối với việc Cố Tri Dân mặc tạp dề và nấu ăn trong bếp, đó thật sự là một điều viển vông.
Nhưng lúc này, sự thật đã xảy ra ngay trước mắt.
Cố Tri Dân thế mà lại âm thầm học nấu ăn.
Đôi với biểu tình kinh ngạc của Cố Mãn Mãn, Cố Tri Dân không ngạc nhiên một chút nào, anh ta gắp một miếng thịt cho Thẩm Lệ, nói với Cố Mãn Mãn: “Mau ăn đi, ăn xong rồi về.”
“…Dạ.” Mặc dù biết Cố Tri Dân đang ghét bỏ cô ta ở đây làm kì đà cản mũi nên mới đuổi cô ta về, cô ta cũng không thể nói được gì nữa.
Đương nhiên là phải ăn xong rồi nhanh chóng rời đi.
Cố Mãn Mãn sau khi ăn xong thì về nhà.
Cố Tri Dân dọn dẹp bát đũa sau khi ăn xong.
Thẩm Lệ đang chống cằm ngồi ở bàn ăn, nhìn Cố Tri Dân đi tới đi lui, đặt bát đũa vào bếp, sau đó đi tới lau bàn.
Cố Tri Dân dọn dẹp đâu vào đấy, vẻ mặt cũng bình tĩnh lạ thường.
Cố Tri Dân dọn dẹp bàn ăn xong đi vào trong bếp rửa bát.
Thẩm Lệ đứng dậy đi theo vào, đứng bên cạnh nhìn anh ta rửa bát.
Cố Tri Dân liếc nhìn cô: “Rửa bát có gì hay mà xem?”
Thẩm Lệ hơi tiếc nuối nói: “Sớm biết thì đã mua một máy rửa bát, trước kia cũng chưa từng nghĩ đến phòng bếp của tôi còn có thể nấu ăn.”
“Ừ.” Cố Tri Dân tiếp tục rửa bát, không ngẩng đầu lên.
Thẩm Lệ không nói gì nữa, chỉ đứng bên cạnh nhìn cho đến khi Cố Tri Dân rửa bát xong rồi cất đi.
Sau khi Cố Tri Dân làm xong mọi việc, nhìn về phía Thẩm Lệ thì thấy cô vẫn đang nhìn anh ta chằm chằm.
Anh ta bước đến gần Thẩm Lệ, chống một tay lên bệ nước phía sau Thẩm Lệ, hơi cúi người xuống, cười híp mắt: “Thẩm Tiểu Lệ, sao cứ nhìn anh chằm chằm vậy? Như thế sẽ làm anh hiểu lầm.”
Thẩm Lệ ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười bỡn cợt của anh ta, khẽ nói: “Cố Tri Dân, anh xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Tri Dân sửng sốt: “Cái gì?”
“Lúc anh rửa bát vẫn luôn nghĩ đến việc khác, có một chiếc đĩa mà anh rửa xà phòng đến tận hai lần.”
Thẩm Lệ nhìn chăm chú vào đôi mắt của Cố Tri Dân, như muốn nhìn thấu anh ta.
Trên khuôn mặt của Cố Tri Dân hiện lên vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.
Giống như một đứa trẻ đùa dai bị vạch trần, hoảng sợ muốn phủ nhận và che đậy.
Thẩm Lệ truy hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Thật ra mấy ngày nay, cô luôn cảm thấy Cố Tri Dân rất kỳ lạ.
Nhưng mỗi khi cô tỉ mỉ quan sát Cố Tri Dân rốt cuộc có chỗ nào kì lạ thì lại nhìn không ra anh ta bị làm sao.
Thẩm Lệ cho rằng là cô suy nghĩ nhiều, cho đến hôm nay khi trở về nhà, cảm giác đó lại trỗi dậy từ trong đáy lòng.