Cố Tri Dân theo bản năng nghiêng người đi về phía ghế sofa nằm xuống.
Thẩm Lệ lại thuận thế hướng phía trong chen lấn vào, còn đưa tay kéo tấm chăn lông màu hồng đang đắp trên người Cố Tri Dân về phía mình.
Chăn bị Cố Tri Dân đè ép một nửa, cô kéo hơi tốn sức.
Cố Tri Dân thấy vậy, đứng dậy đắp kín chăn cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ hài lòng nhắm hai mắt lại: "Được rồi, tắt đèn đi ngủ."
Cố Tri Dân lúc này mới phản ứng lại: "Em làm gì vậy?"
"Phòng khách rộng rãi, phòng ngủ quá nhỏ, không khí không lưu thông, không thoải mái." Thẩm Lệ biện lý do cũng không cần viết bản thảo.
Dù sao Cố Tri Dân cũng không khả năng đuổi cô về phòng ngủ.
Cố Tri Dân hít sâu một hơi: "Anh nhìn rất giống chính nhân quân tử sao?"
Thẩm Lệ nhắm hai mắt: "Bớt dát vàng lên mặt đi."
"Vậy em còn..."
"Đừng làm ồn, ngủ đi."
Thẩm Lệ ngắt lời anh ta.
Cố Tri Dân chần chừ chốc lát, cũng nghiêng người nằm xuống, sau đó đưa tay tắt đèn ở đầu giường đi.
Thẩm Lệ mở đèn thì sẽ ngủ không yên giấc.
Sofa quá chật hẹp.
Vừa nằm xuống, hô hấp của hai người hòa vào với nhau, khoảng cách gần tới mức có thể cảm giác được nhiệt độ trên người đối phương.
Cố Tri Dân sợ đụng phải Thẩm Lệ, bó tay bó chân, dán thật chặt lên lưng ghế sofa.
Qua một hồi, thân thể của anh ta cũng cứng ngắc rồi.
Dứt khoát, đưa tay kéo Thẩm Lệ vào trong ngực.
Thẩm Lệ không kháng cự, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực anh ta.
Cổ họng Cố Tri Dân hoạt động.
Đây là cô tự tìm.
Anh ta cũng không phải chính nhân quân tử gì.
Anh ta giói nhất là được voi đòi tiên.
Kéo người thơm mềm vào trong ngực còn không tính là gì, anh ta còn cúi đầu tìm đến môi của Thẩm Lệ, hôn lên.
Ban đêm yên tĩnh, không khí cũng trở nên ngọt ngấy.
Nhưng cuối cùng, Cố Tri Dân vẫn kịp thời dừng lại.
Thẩm Lệ vẫn còn là bệnh nhân, vẫn đang điều dưỡng thân thể.
Mặc dù anh ta không phải là chính nhân quân tử, nhưng vào lúc này làm những chuyện kia, cũng quá cầm thú rồi.
Cố Tri Dân ôm Thẩm Lệ vào trong ngực, trầm giọng nói: "Ngủ đi."
Thẩm Lệ bị anh ta ôm quá chặt không quá thoải mái, uốn éo tới lui trong ngực anh ta.
Tay của Cố Tri Dân đặt ở ngang hông của cô, chậm rãi dùng lực, ấn cô về phía trong ngực mình, trong thanh âm tràn đầy khí tức nguy hiểm.
“Thẩm Tiểu Lệ, em động nữa xem?” Anh ta cảnh cáo cô.
Thẩm Lệ dừng một chút, yên tĩnh lại.
Cố Tri Dân nghĩ rằng cô cuối cùng cũng yên tĩnh lại rồi.
Ngay tại lúc này, Thẩm Lệ ung dung nói: "Anh Tri Dân rất mạnh mẽ nha."
Hô hấp của Cố Tri Dân nặng nề: "Thẩm Lệ, em là muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh?"
Thẩm Lệ rụt vai một cái, không lên tiếng.
Cố Tri Dân cũng đã gọi cả họ và tên của cô, cô nào còn dám lên tiếng a.
Lên tiếng nữa, sợ là sẽ đùa lửa tự thiêu rồi.
Cô vẫn còn muốn sống, không muốn chết.
Cố Tri Dân thở dài một hơi.
Người giày vò người khác này dù gì vẫn còn biết sợ.
Người phụ nữ anh ta ngày đêm mong nhớ đang ở ngay trong ngực, Cố Tri Dân tâm viên ý mãn, căn bản là không ngủ được.
Anh ta cho là Thẩm Lệ đã ngủ, nằm yên một tư thế, ôm cô cũng không dám động.
“Tay của anh không tê sao?” Tiếng của Thẩm Lệ đột nhiên vang lên.
Cố Tri Dân ngữ khí bình tĩnh nói dối: “Không tê”.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi, tôi cũng không ngủ được." Thẩm Lệ giật giật người, đổi một tư thế nằm khác.
Cô nằm ngang ra, chiếm hơn nửa vị trí.
Cố Tri Dân để tùy cô bá đạo chiếm vị trí rộng như vậy, nói: " Ừ."
Thẩm Lệ mở miệng hỏi anh ta: "Anh là bị dọa rồi sao?"
Dừng một chút, Thẩm Lệ tự mình lẩm bẩm nói: "Mấy ngày nay anh trở nên rất khẩn trương."
Trầm mặc.
Cố Tri Dân cũng không lập tức nói chuyện.
Thẩm Lệ hơi hiếu kì Cố Tri Dân đang nghĩ cái gì.
Chỉ là, trong bóng đêm, Thẩm Lệ không nhìn được biểu tình của anh ta.
Hồi lâu, cô mới nghe được thanh âm của Cố Tri Dân: "Đúng vậy."