“Bọn... bọn họ đều đã đi rồi.” Cánh tay đang đặt ở trên lưng của cô vẫn còn chưa buông ra, Cố Mãn Mãn nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
Cô ấy chưa từng cách một người đàn ông nào gần như thế.
Cho dù là anh trai em trai trong gia tộc, bình thường cũng sẽ không tiếp xúc thân mật như thế.
“Có thể đứng vững không?” Giọng điệu của Đào Triển Minh rất đứng đắn, trong giọng nói cũng không lạnh lùng như lúc nãy.
Nhưng mà Cố Mãn Mãn lại cảm thấy lời nói của anh ta nghe có vẻ như là đang trêu chọc cô.
Mặc của Cố Mãn Mãn liền đỏ lên, cũng không tranh cãi nữa, ấp a ấp úng nói: “Có thể.”
Lúc này Đào Triển Minh mới từ từ buông lỏng tay ra, giống như là đang xác định xem cô thật sự có thể đứng vững không, động tác buông tay ra hơi chậm một chút, mang đến cho người khác một loại ảo giác dịu dàng.
Tay của anh ta vừa mới rời đi thì Cố Mãn Mãn liền lập tức nhảy ra.
“Cảm ơn anh nha, lúc nãy...” Cô ấy vội vã sửa sang lại quần áo và tóc tai của mình, không ra thể thống gì cả.
Cố Mãn Mãn không chỉnh thì còn tốt, càng chỉnh thì lại khiến cho càng hỗn loạn hơn.
“Đừng nhúc nhích!” Đào Triển Minh nhịn không được lên tiếng kêu dừng.
Cố Mãn Mãn dừng lại động tác theo bản năng, không nhúc nhích mà giương mắt lên nhìn anh ta: “Hả?”
Đào Triển Minh đi đến trước mặt của cô ấy, lấy tay của cô ấy ra, tự mình đưa tay ra buộc tóc lại cho cô, cúi đầu nhìn thoáng qua dấu giày dưới ống quần của cô, sắc mặt lại trở nên khó coi.
Cố Mãn Mãn không thể đoán được trong lòng Đào Triển Minh đang suy nghĩ cái gì, thân thể cương cứng cũng không dám động đậy, nói chung là sợ Đào Triển Minh thật sự tức giận, cô sợ mình mà không nghe lời của anh ta thì anh ta sẽ càng tức giận hơn.
Cô cũng không biết tại sao, chính là sợ Đào Triển Minh tức giận.
Đào Triển Minh không nói lời nào, cô cũng không dám nói chuyện.
Sau đó cô trố mắt nhìn Đào Triển Minh cúi người xuống nhẹ nhàng phủi phủi dấu giày dưới ống quần của cô.
Cơ thể của Cố Mãn Mãn cứng thành tảng đá, đừng nói là cử động, ngay cả hô hấp đều dừng lại.
Đợi đến lúc thật sự không thể nhịn được nữa mới hô hấp một cách nhẹ nhàng.
Đào Triển Minh vừa kiên nhẫn lại vừa tỷ mỉ phủi dấu giày trên ống quần của cô, nhưng mà lông mày lại nhíu chặt lại, thật ra anh ta rất ghét bỏ à...
Nhưng tại sao lại phải giúp cô chứ?
Loại chuyện nhỏ nhặt như thế này cô có thể tự mình làm được mà...
Trái tim của Cố Mãn Mãn bất ổn, một lúc lại khẩn trương, một lúc lại hoảng hốt, một lúc lại đập giống như có hàng trăm con thỏ đang thi chạy ở bên trong.
Cả đời này cô đều chưa từng cảm thấy khó khăn như vậy.
Cho dù là hồi lúc tiểu học thi toán được có ba điểm, trên đường trở về nhà cũng luôn suy nghĩ bị ba mẹ la mắng như thế nào, cũng chưa từng thấy khó khăn như vậy.
Bởi vì cô biết chắc chắn mình sẽ bị xử lý.
Mà lúc này, một chuỗi hành động liên tục của Đào Triển Minh lại trở nên thật sự rất quyến rũ dưới cái nhìn của cô.
Cô hoàn toàn không hiểu Đào Triển Minh.
Dường như Đào Triển Minh cảm nhận được Cố Mãn Mãn đang cứng đờ, anh ta ngẩng đầu lên nhìn mặt Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn ngây ngốc mở to hai mắt, cực kỳ khó chịu, cũng không dám chớp một cái.
Nhìn Đào Triển Minh đủ mười giây, trong lúc cô đang cảm thấy mình sắp nhịn không được mà muốn nháy mắt, Đào Triển Minh đột nhiên bật cười.
“Cố Mãn Mãn, cô có biết dáng vẻ bây giờ của cô nhìn giống như cái gì không?”
“Như cái gì vậy?”
“Giống như là thiếu nữ con gái nhà lành bị ác bá trêu chọc, nhưng mà lại không dám phản kháng.”
“Hả?”
Cố Mãn Mãn không theo kịp tiết tấu của Đào Triển Minh.
Qua mấy giây mới phản ứng được.
“Đâu... đâu có đâu, làm sao có thể...” Cố Mãn Mãn cười khan hai tiếng.
Đào Triển Minh lại không cười, cô lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Mắt nhìn thấy Đào Triển Minh vẫn còn muốn tiếp tục chuyện vừa rồi, Cố Mãn Mãn bị hù dọa nhảy né ra, cực kỳ khoa trương cười nói: “Mấy cái tên phóng viên kia thật là phiền phức quá đi, cuối cùng cũng đã đi rồi. Tổng giám đốc Đào, hôm nay anh giúp tôi một chuyện rất lớn, tôi phải mời anh ăn cơm.”