Đào Triển Minh đứng lên, là muốn nói Cố Mãn Mãn đi xuống, lại phát hiện cả người cô cứng ngắc dán chặt vào thành ghế, biểu cảm nghiêm túc khẩn trương, giống như tính mạng bị uy hiếp.
"Sao lại biểu cảm như vậy?" Đào Triển Minh dựa người vào cửa xe, dò xét cô.
"Có thể là lớn tuổi rồi, gần đây còn thức đêm nhiều, cho nên luôn có cảm giác tim đập nhanh, tim đập rất nhanh, có thể là tim có chút vấn đề..."
Cố Mãn Mãn ban đầu chỉ định nói đến chỗ nào đó, nói đến cuối cùng, càng lúc càng cảm thấy đây là chuyện gì.
Nhất định là gần đây thức đêm nhiều, làm cho tim đập nhanh, nên tim cô mới đập nhanh như vậy.
Đào Triển Minh lặp lại lần nữa: "Lớn tuổi?"
Cố Mãn Mãn phản ứng lại kịp, trước mặt Đào Triển Minh lại nói lớn tuổi, giống như có chút chua xót
Dù sao Đào Triển Minh đã 30 rồi.
"Ông chủ Đào, thân thể anh rất khỏe, dáng người cũng rất tốt, có lẽ là thường xuyên luyện tập?" Cố Mãn Mãn nghĩ vội vàng nói hai câu dễ nghe nịnh nọt anh, để anh không cảm thấy bị mạo phạm.
"A? Em hiểu tôi rất rõ." Đào Triển Minh cười như không cười nhìn cô: "Ngay cả vóc người có đẹp hay không, em cũng biết."
"..." Khuôn mặt Cố Mãn Mãn ửng hồng: "Chỉ.. nhìn ra được mà."
Vì để cho lời của mình càng có độ tin cậy, Cố Mãn Mãn còn làm dấu tay chỉ chỉ anh.
Kỳ thật không phải nhìn ra được, là lúc ở trong phòng làm việc kia, ngã vào trên người anh cảm nhận được.
Loại nhân sĩ vĩ đại IQ cao như Đào Triển Minh, không chỉ có sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, thể hình cũng không bỏ qua, điều này làm cho Cố Mãn Mãn có phần hâm mộ.
Cô không làm được như Đào Triển Minh.
Mỗi ngày cô hết bận, về nhà nằm trực tiếp ngủ, có đôi khi còn quên cả tắm.
Đào Triển Minh không phải là loại người lưu tâm đến vẻ ngoài, nhưng lời nói của Cố Mãn Mãn anh rất thích.
Ánh mắt của cô nói cho anh biết, cô nói những lời này đều là phát ra từ nội tâm, cũng không phải nịnh nọt gì.
"Được rồi, đi xuống đi." Mặc dù trong lòng vui sướng, nhưng trên mặt Đào Triển Minh cũng không thể hiện quá rõ.
Hai người cùng bước vào tiệm đồ ăn nhanh.
Cố Mãn Mãn cũng là lần đầu tiên đến chỗ thế này ăn, bình thường cô bận cũng đặt đồ ăn ngoài, bây giờ chất lượng sinh hoạt giảm xuống, cũng sẽ đặt đồ ăn bình thường trong nhà hàng bên ngoài, nhưng lại là lần đầu tiên đến quán thật mà ăn.
Sau khi cô vào cửa, còn nghiên cứu thực đơn.
"Tìm một chỗ ngồi xuống chờ tôi." Đào Triển Minh nói xong thì đi qua xếp hàng.
Cố Mãn Mãn nhìn xung quanh, quả nhiên là người nhiều chỗ ngồi ít, vội vàng tìm một cái bàn ngồi xuống.
Bàn thật sự rất nhỏ, hai người mặt đối mặt ngồi xuống, mà mặt bàn cũng đủ để hai phần ăn.
Sau khi ngồi xuống, Cố Mãn Mãn nhìn sang phía Đào Triển Minh bên kia.
Đào Triển Minh người cao chân dài, tỉ lệ thân thể xuất sắc, khí chất lại xuất chúng, xếp hàng với nhiều người như vậy, Cố Mãn Mãn chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy anh.
Quá gây chú ý rồi.
Trước kia Tiểu Lệ từng nói, Đào Triển Minh là một tên gian thương.
Nhưng nhìn như vậy, Cố Mãn Mãn phát hiện, kỳ thật trên người Đào Triển Minh không nhìn ra được cảm giác tính toán khôn khéo của thương nhân, mà lại có một loại tự tin ưu nhã của công tử nhà giàu.
Một lát sau, Đào Triển Minh mua hai phần cơm, Cố Mãn Mãn đứng dậy nhận một phần.
Sau khi cô để xuống, cũng không lập tức ăn, mà nhìn về phía áo sơ mi trắng của Đào Triển Minh: "Áo của anh..."
Lúc Đào Triển Minh mang đồ ăn đến, đi ngang qua người ta không cẩn thận bị đụng một cái, nước trên bàn ăn tung tóe, hắt lên quần áo của anh.
Quần áo vốn trắng tinh dính vết bẩn, rất đáng chú ý