Cố Tri Dân đứng ở cửa thang máy, trong lòng bất ổn.
Thẩm Lệ nói với Cố Mãn Mãn đã về nhà rồi, nhưng mà anh lại không nhìn thấy cô ở trong nhà.
Cố Tri Dân ép bản thân mình phải tỉnh táo lại, hình như là anh lại nghĩ đến cái gì đó, gọi một cuộc điện thoại cho mẹ của mình.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Tần Nhân lần truyền đến: “Ôi chao tổng giám đốc Cố đó à? Trong thời gian cấp bách mà lại có thể nhính ra thời gian gọi điện thoại cho mẹ, có chuyện gì vậy?”
Cố Tri Dân nói thẳng: “Mẹ đến nhà họ Thẩm nhìn thử xem Thẩm Tiểu Lệ đã về nhà chưa vậy.”
Tần Nhân còn cảm thấy kỳ lạ, nếu như là bình thường thì Cố Tri Dân sẽ nói vài câu với bà ấy, vậy mà hôm nay lại không có phản ứng.
Không chỉ có như thế, vừa mở miệng thì liền nói đến Thẩm Lệ.
Là một người mẹ nhạy cảm, bà đã nhận ra được chuyện này không đơn giản.
“Con tìm con bé làm gì vậy? Tự con không biết hỏi con bé hả?” Tần Nhân chậm rãi nói.
“Mẹ cứ coi như là con cầu xin mẹ đi, mẹ muốn mua túi xách gì đó hay là nhà gì đó, muốn mua quảng trường khiêu vũ hay là loa bluetooth, con đều mua cho mẹ. Mẹ nhanh chóng đến nhà cô ấy xem thử đi, cô ấy có ở nhà hay không.” Nếu như lúc này Tần Nhân đang ở trước mặt của anh, chắc có lẽ là anh sẽ trực tiếp quỳ xuống cầu xin bà ấy.
Mặc dù là Tần Nhân luôn cảm thấy đứa con trai Cố Tri Dân này của bà vẫn không thể nào bớt lo được, nhưng cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ không khiến người ta bớt lo mà thôi, liên quan đến chuyện lớn, anh đều có thể tự mình làm chủ, có suy nghĩ riêng của mình.
Rất ít khi ăn nói khép nép cầu xin bà ấy như lúc này.
“Ở nhà đây này, mới trở về được một lúc. Lúc nãy mẹ dẫn Tiểu Dân Dân đi ra ngoài còn gặp con bé, con bé còn khen Tiểu Dân Dân đáng yêu.” Tần Nhân nói đến Thẩm Lệ, trong giọng nói không tự chủ mang theo ý cười.
Nghe Thẩm Lệ đã trở về nhà của mình, lo lắng trong lòng của Cố Tri Dân cũng đã thả lỏng xuống.
“Vậy là tốt rồi.” Cố Tri Dân thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm tư nói chuyện phiếm với mẹ: “Lúc nãy mẹ nói Tiểu Dân Dân là ai vậy?”
Tần Nhân trả lời: “Em trai của con đó.”
“Cái gì chứ?” Cố Tri Dân im lặng một hồi lâu, sau đó mới phản ứng được: “Mẹ giấu giếm ba con mà sinh ra cặp song sinh hả?”
Giọng nói của Tần Nhân trầm xuống: “Là con chó kia đó, con đã quên rồi à.”
Nhưng mà anh suy nghĩ lại thì lại cảm thấy không đúng: “Tiểu Dân Dân là chữ “Dân” nào vậy mẹ?”
“Em trai của con đương nhiên là có cùng một chữ “Dân” với con rồi.” Tần Nhân nói đến con chó nhỏ thì thật sự rất vui vẻ: “Nghe lời lắm đó nha, ai nhìn thấy nó cũng khen nó đáng yêu hết. Mẹ nói cho con biết, mẹ còn chuẩn bị dẫn nó đi ra mắt…”
“Mẹ, tín hiệu của con không tốt lắm, hẹn gặp lại.”
“Nè… Tri Dân, cái thằng nhóc thối này!”
Cố Tri Dân chống nạnh thở dài một hơi.
Người không có gì là tốt rồi.
…
Thẩm Lệ đã nằm ở trên giường hai tiếng đồng hồ.
Không chơi điện thoại mà nằm đó nhắm mắt lại, cố gắng để cho mình không suy nghĩ đến những chuyện khác, nhưng mà cô vẫn không ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại, những hình ảnh có liên quan đến Cố Tri Dân cứ hiện lên lặp đi lặp lại trong đầu của cô giống như đèn bão.
Cô không muốn suy nghĩ, nhưng mà lại không thể khống chế đầu óc, trong đầu cứ luôn nghĩ đến những hình ảnh đó.
Nghĩ đến phía sau thì trong đầu lại trống rỗng, không còn suy nghĩ gì nữa.
“Cạch!”
Ngay cửa sổ vang lên tiếng vang nhỏ bé.
Lúc đầu, Thẩm Lệ còn tưởng là mình đã nghe nhầm.
Một lát sau lại vang lên vài tiếng nữa.
Cô đứng dậy xoay người bước xuống giường, đi đến trước cửa sổ kéo rèm cửa ra rồi nhìn xuống dưới. Nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn đang đứng ở phía dưới ngọn đèn đường trong sân, trên gương mặt có nụ cười mơ hồ.
Trong phòng của Thẩm Lệ vẫn không có mở đèn, nhưng mà từ góc độ của Cố Tri Dân có thể nhìn thấy rèm cửa được vén lên, trên mặt của anh lộ ra nụ cười.
Thẩm Lệ đứng ở phía trước cửa sổ không hề động đậy.
Cố Tri Dân vẫy tay với cô, sau đó hai tay chấp lại với nhau kề ở bên tai.
Thẩm Lệ biết là anh đang hỏi cô tại sao vẫn còn chưa ngủ.