“Lão Giang.”
Giọng nói của Thẩm Lệ cất lên làm cho đáy mắt của Giang Vũ Thừa hiện lên một tia sáng.
Xưng hô như thế này đối với anh ta mà nói là tràn đầy cảm giác thân thiết, cũng mang ý nghĩa Thẩm Lệ vẫn còn đồng ý làm bạn với anh ta.
“Thật ra thì tôi phải cảm ơn anh.” Thẩm Lệ nói.
Trên mặt của Giang Vũ Thừa xuất hiện một tia nghi hoặc: “Là chuyện gì?”
“Là anh đã cho tôi thấy rõ rất nhiều chuyện.”
Giang Vũ Thừa nhìn Thẩm Lệ, vẫn còn đang chờ cô nói tiếp, nhưng mà xem ra cô đã có bộ dạng không nói nhiều lời thêm nữa.
“Em sao vậy?” Giang Vũ Thừa có chút lo lắng hỏi cô.
“Nếu như anh sống rõ ràng thì sẽ ít đi rất nhiều phiền não, đương nhiên cũng sẽ ít đi rất nhiều vui vẻ.” Thẩm Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu ung dung.
Thẩm Lệ của hiện tại cho Giang Vũ Thừa một loại cảm giác rất không chân thật.
Anh ta muốn nói gì đó, nhưng mà lại không biết nên nói cái gì.
Nói an ủi Thẩm Lệ à, hình như cô cũng không có đau khổ.
Anh ta cũng không nhìn ra được lúc này rốt cuộc Thẩm Lệ có suy nghĩ gì.
“Tôi còn có việc phải làm, trước tiên cứ như vậy đi.” Thẩm Lệ uống xong ly cafe ở trong tay, đứng dậy: “Tôi đi trước đây, có cơ hội thì gặp lại.”
“Ừm.” Giang Vũ Thừa cũng đứng dậy, gật đầu với cô.
Anh biết rõ Thẩm Lệ nói là “có cơ hội”, e là sẽ không còn nữa.
Nếu như anh ta nhất định phải tạo ra cái gọi là “có cơ hội” cũng không phải là không thể nào, chỉ là anh ta đã không còn mặt mũi để gặp lại Thẩm Lệ.
…
Buổi tối khi Cố Tri Dân về nhà thì phát hiện trong nhà vừa yên tĩnh lại vừa tối om.
Thẩm Lệ lại không về nhà.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi qua cho Thẩm Lệ.
“Thẩm Tiểu Lệ, bây giờ là mấy giờ rồi?” Giọng nói của anh không tốt lắm.
Người phụ nữ này hiện tại càng ngày càng làm càn, thường xuyên không ở nhà.
Tiếp tục như vậy thì sẽ không được, phải làm cho cô biết được anh cũng là một người biết nổi giận.
Chắc là Thẩm Lệ đang rửa mặt, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nước chảy mơ hồ.
“Thời gian gần đây em sẽ không về nhà, đang thảo luận kịch bản với lão sư, ở gần đây em có chung cư, cho nên ở luôn bên này.”
“Sao em lại không nói với anh tiếng nào vậy?”
Cố Tri Dân đưa tay dùng sức vò tóc của mình, giọng điệu của Thẩm Lệ không nóng không lạnh nói, giống như là cô không làm sai cái gì cả. Cô bận làm việc, anh cũng biết.
“Không phải là anh tăng ca hả, em sẽ không làm phiền anh.” Tiếng nước ở bên kia đã yên tĩnh trở lại, khung cảnh trở nên vắng vẻ.
“Thẩm, tiểu, lệ!” Cố Tri Dân nghiến răng gọi tên của cô, trong giọng nói có ý vị cảnh cáo rất đậm.
Anh không thích Thẩm Lệ nói chuyện lạ lẫm như thế.
Giọng nói của Thẩm Lệ nghe ấm áp: “Em chuẩn bị đi ngủ rồi, năm giờ sáng mai phải thức dậy.”
Cố Tri Dân cảm giác một đấm của mình là đấm lên trên bông, là loại cảm giác không thể đánh tiếp mà cũng không thể thu trở lại, khiến cho anh cực kỳ nóng nảy.
Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ nói một chữ: “Được.”
Vừa mới nói xong thì Thẩm Lệ liền cúp điện thoại.
Cố Tri Dân nhìn cuộc gọi bị cúp, cơn giận dữ chỉ cọ một chút liền bốc lên.
Nhưng mà lại không có chỗ nào bùng phát, chỉ có thể vò tóc của mình lung tung lên.
…
Thẩm Lệ nói là phải xem xét kịch bản, gần đây không trở về nhà thì thật sự không trở về nhà nữa.
Cố Tri Dân lại đi sớm về trễ, Thẩm Lệ ngủ sớm dậy sớm, thời gian của hai người chênh lệch rất rõ ràng, đã nhiều ngày rồi Cố Tri Dân vẫn không gặp được Thẩm Lệ.
Có nhiều lần anh muốn trực tiếp đi tìm Thẩm Lệ.
Sau khi ở cùng với nhau, gần như là chưa có khoảng thời gian nào không gặp Thẩm Lệ lâu như vậy, anh rất nhớ cô.
Nhưng mà nghĩ đến giọng điệu lạnh lùng của Thẩm Lệ, anh muốn để Thẩm Lệ chủ động đến tìm anh.
Tiếp tục nhịn mấy ngày, rốt cuộc một tuần lễ trôi qua.
Cuối cùng Cố Tri Dân không chịu đựng nổi nữa, nhận mệnh lái xe đi tìm Thẩm Lệ.