Cố Tri Dân ném đũa lên trên bàn.
Phát ra một tiếng “cạch” không nặng không nhẹ.
Thẩm Lệ nghe thấy được, hơi nâng mắt lên nhưng mà lại không liếc mắt nhìn xem, vẫn tiếp tục ăn cơm.
“Thẩm Tiểu Lệ.” Cố Tri Dân uể oải dựa lưng trên ghế, giọng điệu không vui.
Lúc này Thẩm Lệ mới ngẩng đầu nhìn lên, cũng không lên tiếng nói chuyện mà chỉ là nhìn anh, ra hiệu anh có lời gì thì cứ nói.
“Rốt cuộc là em làm sao vậy?” Cố Tri Dân hỏi cô.
Anh cảm giác được gần đây Thẩm Lệ có điểm khác thường, anh suy đoán là bởi vì chuyện của Giang Vũ Thừa khiến cho cô bị đã kích lớn, cho nên anh vẫn luôn dỗ dành cô, chiều chuộng cô.
Nhưng mà trôi qua lâu như vậy chuyện này cũng nên bỏ qua rồi, nhưng mà Thẩm Lệ vẫn cứ có bộ dạng này.
Cô không những không trở nên tốt hơn, ngược lại còn trầm trọng hơn.
Bây giờ cũng đã bắt đầu không nhìn anh.
May mắn là anh chủ động đến tìm cô, nếu như anh không chịu đến chỉ sợ là Thẩm Lệ cũng sắp không nhớ rõ là cô còn có người bạn trai này.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Cố Tri Dân liền khó chịu.
Anh thở mạnh một hơi, có chút bực bội quay đầu nhìn ra phía cửa sổ.
“Em không sao cả.” Thẩm Lệ nhìn anh, bình tĩnh nói ra bốn chữ này.
Lại là giọng điệu này, lại là thái độ này.
Cái này căn bản không phải là Thẩm Lệ mà anh quen biết.
Ánh mắt của Cố Tri Dân trở nên âm trầm, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Em có chuyện thì có, em đừng nghĩ là lừa gạt được anh, nếu như hôm nay em không nói cho anh biết, vậy thì ngồi ở đây đi đừng hòng đi đâu.”
Ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không khí, giằng co.
Người đàn ông trước mặt vẫn là gương mặt quen thuộc đó, đường nét anh tuấn, ánh mắt bất cần đời nhưng mà lại nghiêm túc.
Nhìn lâu một chút thì sẽ có cảm giác rung động.
Thẩm Lệ cảm thấy thật ra cô vẫn yêu anh.
Chỉ là cô cảm thấy cô cũng có thể lựa chọn không yêu nữa.
Cũng không phải là không yêu không được.
Nếu không thì giờ phút này cô cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.
“Được.” Nửa ngày sau, Thẩm Lệ mới lên tiếng nói: “Chia tay đi.”
Bàn tay đang muốn đưa lên lấy ly nước của Cố Tri Dân liền cứng đờ tại đó, anh nhìn Thẩm Lệ đúng năm giây: “Cái gì?”
“Chia tay.” Thẩm Lệ lặp lại một lần nữa, nói chuyện hết sức rõ ràng.
“Em chưa tỉnh ngủ hay là vẫn chưa ăn no?” Sắc mặt của Cố Tri Dân âm trầm đáng sợ, cầm lấy đũa một lần nữa: “Ăn cơm đi.”
Đầu óc của người phụ nữ này không tỉnh táo, cứ nói mê nói sảng.
Anh mới không nghe theo.
“Em rất ổn, bây giờ rất lý trí, cũng rất tỉnh táo.” Thẩm Lệ không cử động, nhắc nhở anh: “Em nói là chia…”
Chữ “tay” còn chưa kịp nói ra thì đã bị Cố Tri Dân hung dữ ngắt lời: “Chia cái gì mà chia? Chia cái rắm ấy, anh kêu em ăn cơm đi, anh đói!”
Thẩm Lệ không nói, nhìn Cố Tri Dân giả ngu vùi đầu ăn cơm.
Anh ăn vừa vội lại vừa nhanh, giống như là thật sự rất đói.
Thẩm Lệ tùy ý anh, cũng không miễn cưỡng.
Cố Tri Dân lại nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đã không đề cập đến chuyện đó nữa.
Thẩm Lệ không nhìn nhìn thấy tay đang cầm đũa của Cố Tri Dân hơi run rẩy.
Sau đó mãi cho đến khi bữa cơm này kết thúc, hai người đều không tiếp tục mở miệng nói chuyện.
Bữa cơm này ăn trong trạng thái trầm mặc và kiềm nén.
Cơm nước xong xuôi, Cố Tri Dân vẫn như là người không có việc gì, đi đến trước xe, kéo cửa xe bên ghế lái phụ ra cho Thẩm Lệ: “Đi thôi.”
Cố Tri Dân biết vị trí căn chung cư của Thẩm Lệ ở bên đây, anh đây là muốn đưa Thẩm Lệ về nhà.
Nhưng mà Thẩm Lệ biết dựa vào tính tình của anh, chỉ sợ đưa cô trở về thì sẽ không có ý định rời đi.
Thẩm Lệ không lên xe.
“Cũng không xa, em tự mình đi về là được rồi. Em biết là gần đây anh bề bộn nhiều việc, anh cứ đi làm việc của anh là được rồi, chuyện của chúng ta có thể đợi đến lúc anh xử lý xong thì bàn lại, bây giờ anh không muốn nói thì cũng không sao cả.”
Vẻ mặt của Thẩm Lệ vẫn bình tĩnh y như là lúc nãy đã nói chia tay.