Đáp lại Giang Vũ Thừa trầm mặc không lời.
Cố Tri Dân nhẹ gõ ngón tay vào tay vịn của ghế, từng cái từng cái, làm cho người ta không thể đoán được anh ta suy nghĩ cái gì.
Giang Vũ Thừa thầm nghĩ, vấn đề này khó trả lời đến như vậy ư?
Hay là mình không nên hỏi vấn đề này?
Nhưng nhìn vẻ mặt của Cố Tri Dân cũng không giống tức giận.
Giang Vũ Thừa suy nghĩ, nhận ra vài thứ, trong lòng cũng rõ ràng hơn, đột nhiên hiểu được điều gì đó.
Giang Vũ Thừa ngập ngừng nói: “Anh và Tiểu Lệ…”
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên ngắt ngang lời Giang Vũ Thừa.
Là chuông điện thoại di động Cố Tri Dân, anh ta cúi đầu nhìn, nhận thấy là số lạ gọi đến, vốn anh ta muốn từ chối, thế nhưng vì nghĩ tới điều gì đó mà cuối cùng vẫn chấp nhận cuộc gọi.
“Xin hỏi, là anh Cố Tri Dân phải không?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói của người phụ nữ trung niên.
Cố Tri Dân: “Là tôi.”
“Là thế này, tôi là giáo viên của Thẩm Lệ…”
Vừa nghe được tên Thẩm Lệ, Cố Tri Dân lập tức ngồi thẳng dậy: “Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Có lẽ đoán được Cố Tri Dân phản ứng quá mức kích động, giáo viên hơi dừng lại vài giây rồi mới tiếp tục nói: “Anh Cố, anh không cần quá khẩn trương, Tiểu Lệ không có chuyện gì, cô ấy chỉ bị thương nhỏ thôi, chỉ là tôi nghĩ đến anh và cô ấy cùng nhau lớn lên, có lẽ sẽ biết cách liên hệ với ba mẹ cô ấy…”
“Ở đâu?” Cố Tri Dân đứng dậy, ngữ khí lạnh run.
“Anh….”
Giáo viên còn muốn nói gì đó nhưng bị Cố Tri Dân ngắt lời: “Ở bệnh viện nào!”
Ngữ khí nặng hơn vài phần, mơ hồ hơi thiếu kiên nhẫn.
Giáo viên là người từng trải, nghĩ đến có hôm đã gặp Cố Tri Dân và Thẩm Lệ đi ăn cơm cùng nhau, có lẽ quan hệ cũng không tệ, nên bèn nói địa chỉ bệnh viện mà Thẩm Lệ đang nằm cho anh ta nghe.
Sau khi nghe được thông tin mình muốn nghe, Cố Tri Dân lập tức cúp điện thoại.
Giang Vũ Thừa thấy sắc mặt Cố Tri Dân thay đổi, trong lòng mơ hồ đoán được có chuyện, nhưng vẫn không chắc chắc nên hỏi lại: “Ai đã xảy ra chuyện.”
Cố Tri Dân không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ nói: “Cố gắng dưỡng bệnh, chú ý an toàn, có thời gian sẽ lại đến thăm anh.”
Nói xong mấy câu đó, anh ta lập tức vội vàng rời đi.
Giang Vũ Thừa nhìn thấy Cố Tri Dân vội vàng đi như vậy thì bật cười, nụ cười mang theo ý tự giễu.
Thì ra là thế.
Này thật đúng là, người trong cuộc lại mù mờ, không nhận ra.
Có một số điều mà người ngoài cuộc không thể hiểu được, chỉ có người trong cuộc mới biết rõ nhất.
Cố Tri Dân vừa ra khỏi phòng bệnh, Kha Trật lập tức tiến lại, dáng vẻ như có gì muốn nói.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tầm tư như nước của Cố Tri Dân, Kha Trật hiểu rõ: “Cô Thẩm bị thương khi biểu diễn, sân khấu đột nhiên hạ xuống, cô ấy dẫm vào khoảng không nên bị ngã, chuyện này anh đã biết chưa?”
Có thể làm cho Cố Tri Dân có sắc mặt như thế này, ngoài Thẩm Lệ ra thì Kha Trật cũng không nghĩ ra còn chuyện nào khác nữa.
Đương nhiên, trên phương diện công việc cũng có đôi lúc khiến Cố Tri Dân thay đổi sắc mặt, nhưng sắc mặt có thay đổi thế nào thì cũng không giống như lúc này.
Kha Trật hiểu anh ta, nên có thể nhận ra được.
Cố Tri Dân trầm ngâm một lát rồi nói: “Lên hot search rồi?”
Kha Trật luôn đứng ở ngoài cửa chờ Cố Tri Dân cho nên cũng không thể nghe chuyện này từ người khác, tức là chỉ có thể nhìn thấy tin này trên hot search.
Dù sao Thẩm Lệ cũng rất nổi tiếng, chuyện bị thương đủ để cô lên hot search rồi.
“Đúng vậy, vừa mới xuất hiện, đã đến no 3 rồi.” Kha Trật báo lại tình huống cho Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân vừa đi vừa giơ tay ra trước mặt Kha Trật.
Kha Trật hiểu ý, lập tức mở điện thoại ra tìm hot search rồi đưa cho Cố Tri Dân.