“Này…” Cố Mãn Mãn nghi ngờ mình có phải ảo giác hay không, cô hơi nghiêng đầu khó hiểu nhìn Đào Triển Minh.
Vừa rồi anh ta nói cô cầm lấy sao?
Bà cụ lớn tuổi, cho dù trở nên hào phóng như vậy thì thôi, Đào Triển Minh cũng hùa theo làm gì chứ.
Đồ quý giá như thế lại nói cô cầm lấy…
Anh ta không bị bệnh chứ?
“Về đến nhà gọi điện thoại cho tôi nhé?” Đào Triển Minh lại hỏi một lần nữa.
Thật ra đã trễ thế này, anh ta không yên tâm để Cố Mãn Mãn về nhà một mình.
Dù sao hôm nay Cố Mãn Mãn rất xinh đẹp.
Anh ta muốn tự mình đưa cô về nhà.
Nhưng nếu so sánh hai bên thì anh ta càng không yên tâm để bà nội về nhà một mình.
Bà nội đã lớn tuổi, tuy rằng tay chân còn linh hoạt, nhưng người trong nhà vẫn lo lắng, cho nên sẽ không để bà nội ra ngoài một mình, cho dù đi ra ngoài thì cũng nhất định sẽ có người đi theo.
Anh ta cần phải đưa bà nội về nhà trước mới được.
Đào Triển Minh khẽ nhíu mày, đó là dấu hiệu không kiên nhẫn, Cố Mãn Mãn không chút suy nghĩ gật đầu: “Ừ.
”
Đào Triển Minh nhận được câu trả lời hài lòng nên lông mày buông lỏng: “Đi thôi, tôi nhìn cô lên xe.
”
“Ồ.
” Cố Mãn Mãn ngơ ngác xoay người, cô thấy Đào Triển Minh đỡ bà cụ đứng ở đó nhìn mình.
Chỗ này có rất nhiều xe đi ngang qua, Cố Mãn Mãn lập tức đón được một chiếc xe taxi.
Cô lên xe, nhìn qua cửa sổ xe ra thì thấy Đào Triển Minh cầm điện thoại chụp ảnh về phía cô.
Nhìn góc độ của anh ta thì có lẽ đang chụp biển số xe.
Trong lòng Cố Mãn Mãn ấm áp, không nhịn được nở nụ cười.
Đào Triển Minh nhìn Cố Mãn Mãn rời đi thì mới quay đầu nhìn bà cụ.
“Bà nội, sao bà lại lén chạy ra ngoài? Người trong nhà có biết không?” Trước kia bà nội từng làm vậy nên Đào Triển Minh có kinh nghiệm.
Bà Đào giống như đứa trẻ làm sai, cúi đầu, đôi tay nắm chặt lại, có chút chột dạ nói: “Bà muốn đến nhìn…”
Bà lén liếc Đào Triển Minh một cái thấy sắc mặt anh ta không tốt thì còn nói thêm: “Bọn họ đều đi ra ngoài làm việc, chỉ có một mình bà ở nhà, bà cũng lâu rồi không gặp cháu, hôm nay bà nghe ba mẹ cháu nói buổi tối cháu tham gia hoạt động ở chỗ này nên tôi muốn đến thăm cháu một chút…”
Sắc mặt Đào Triển Minh cứng lại, thần sắc mềm mại xuống dưới: “Bà nội, nếu bà nhớ cháu thì cứ nói với cháu, cháu về nhà thăm bà, hoặc là gọi video cũng được, không được một mình chạy ra ngoài, rất nguy hiểm.
”
“Bà biết rồi.
” Bà Đào liên tục gật đầu, dáng vẻ “Bà biết sai rồi”.
“Đi thôi.
” Đào Triển Minh mang theo bà nội lên xe mình.
Bà Đào lên xe thì thấy sắc mặt Đào Triển Minh không khó coi như vậy nữa, vui vẻ nói: “Không nghĩ tới cháu và cô bé nhà họ Cố ở bên nhau, xinh đẹp xinh đẹp, bà rất thích.
”
Nhắc tới Cố Mãn Mãn, Đào Triển Minh cũng không khỏi nở nụ cười: “Cháu cũng thích.
”
“Bà nhìn ra được.
” Bà Đào kéo dài giọng nói trêu ghẹo anh ta.
Đào Triển Minh đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng, có vẻ như xấu hổ.
“Trời ơi, Triển Minh nhà chúng ta còn xấu hổ à.
” Bà Đào cười tủm tỉm nói.
Sắc mặt Đào Triển Minh nghiêm túc nói: “Được rồi, bà nội, đừng nói chuyện, cháu phải lái xe.
”
“Đừng nói chuyện… Miệng bà lớn lắm, sao có thể không nói lời nào chứ? Vừa rồi vì sao cháu không cho bà nói chuyện với cô bé Cố chứ? Lần đầu tiên bà nhìn thấy người thật…”
Bà Đào không vui lẩm bẩm.
“Nếu bà muốn gặp cô ấy thì đến lúc đó cháu đưa cô ấy về nhà cho bà gặp, nhưng hiện tại không được.
” Dù sao hiện tại Cố Mãn Mãn vẫn không biết thân phận của anh ta.
.