Đúng là đồ tốt, giá trị không nhỏ.
Không phải cô chưa nhìn thấy mấy thứ này, nhưng bà nội Đào Triển Minh cho cô nên luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Không lẽ bà nội Đào Triển Minh hiểu lầm cô và Đào Triển Minh?
Nhưng cô và Đào Triển Minh không có quan hệ gì mà.
Nhưng hiện tại vòng tay này trong tay cô, cô nói thế nào cũng không nói rõ được.
Cố Mãn Mãn thở dài, sau đó tìm cả phòng, muốn gói vòng tay có giá trị không nhỏ này lại.
Nói thật cô muốn cúng bái vòng tay này.
Nếu vòng tay này xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cô lấy gì trả cho người ta chứ, cũng không thể nào giải thích với Đào Triển Minh.
Cô cảm thấy có lẽ Đào Triển Minh chỉ không muốn bà nội không vui mới nói cô nhận lấy, đến lúc đó chắc chắn vẫn phải trả vòng tay này cho người ta.
Cuối cùng Cố Mãn Mãn đặt vòng tay vào hộp dây chuyền.
Đó là chiếc hộp dây chuyền sang trọng nhất của cô.
Cô làm xong thì đi tắm chuẩn bị ngủ, ngày mai còn có rất nhiều công việc phải làm.
Cố Mãn Mãn tắm rửa xong thì đi ngủ.
Trước khi cô ngủ thì nhìn đồng hồ, cài báo thức xong mới yên tâm nhắm hai mắt lại.
Nhưng trước khi nhắm mắt lại thì cô cảm thấy giống như mình đã quên mất chuyện gì.
Cô suy nghĩ trong chốc lát nhưng không nhớ còn có chuyện gì chưa làm, sau đó mơ màng ngủ thiếp đi.
Cô ngủ đến nửa đêm thì loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hơn nửa đêm rồi, ai sẽ đến gõ cửa chứ, có lẽ cô đang nằm mơ.
Cô nghĩ vậy thì xoay người tiếp tục ngủ.
Con người đang nửa tỉnh nửa mơ thì đầu óc không tỉnh táo lắm, không phân biệt được trong mơ và hiện thực.
Lúc này Cố Mãn Mãn chính là như thế.
Một lát sau, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, hơn nữa tiếng động ngày càng lớn.
Cố Mãn Mãn cũng không có cách nào thôi miên mình đang nằm mơ.
Cô lập tức xoay người ngồi dậy từ trên giường, thói quen cầm điện thoại ở đầu giường xem đồng hồ, lúc này mới phát hiện điện thoại đã tắt máy.
Rõ ràng trước khi cô ngủ đã cắm sạc điện thoại mà, tại sao lại như vậy?
Cố Mãn Mãn nhìn qua thì thấy đầu sạc trên ổ điện bị lỏng nên không sạc pin được.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn còn.
Thậm chí tiếng động còn lớn hơn lúc nãy, làm cho người ta có ảo giác không mở cửa thì sẽ phá cửa đi vào.
Cố Mãn Mãn cuống quít cắm sạc rồi khởi động điện thoại, cô đứng dậy đến phòng khách nhìn đồng hồ treo trên tường một cái thì phát hiện bây giờ là hai giờ rưỡi sáng.
Vẫn chưa đến ba giờ.
Cô còn tưởng mình đã ngủ rất lâu, không nghĩ tới mới ngủ hơn hai tiếng.
Nhưng giờ này ai lại đến đây chứ?
Trong đầu Cố Mãn Mãn hiện lên mấy tin tức xã hội trước đó, Đào Triển Minh đã nói qua với cô mấy chuyện nhân viên công ty bọn họ bị cướp, trong lòng cô lộp bộp bắt đầu sợ hãi?
Không lẽ có người xấu gì đó chú ý đến cô, theo dõi cô, biết cô luôn ở một mình nên thừa dịp nửa đêm đến đây…
Cố Mãn Mãn càng nghĩ càng nghĩ sợ, xoay người đi vào phòng bếp cầm dao để phòng thân.
Mắt mèo ở cửa nhà đã hư rồi, cô vẫn chưa kịp thay nên không thể nhìn tình huống bên ngoài thế nào.
“Cố Mãn Mãn!”
Lúc này cô nghe thấy bên ngoài có người gọi mình.
Hiệu quả cách âm của nhà này rất tốt, nhưng bởi vì cô đứng ở cửa cho nên mới có thể nghe thấy giọng nói của người bên ngoài.
Tên lưu manh này ghê gớm thật, còn biết tên cô.
Xem ra người này đã theo dõi cô rất lâu rồi.
.