Cố Mãn Mãn sợ tới mức tay cũng run lên.
Lỡ ngoài kia là kẻ lưu manh nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Không lẽ cứ luôn gõ cửa sao?
Nếu cô vẫn không mở cửa, người kia cạy cửa thì làm sao bây giờ?
Nếu người đó cạy cửa thì cô và người đó đánh nhau, không cẩn thận đâm anh ta thì có coi như là tự vệ hay không?
Trong một thời gian ngắn, Cố Mãn Mãn suy nghĩ rất nhiều.
Ngay cả hình phạt tự vệ quá mức cũng nghĩ đến.
“Cố Mãn Mãn! Cô có ở nhà không!”
Người bên ngoài lại kêu tên cô.
Lần này còn quá đáng hơn, hỏi cô có ở nhà hay không.
Cô ngốc như thế sao?
Anh ta còn hỏi vấn đề này.
Hiện tại chỉ số thông minh của tên lưu manh đều có vấn đề sao?
Nhưng giọng của tên lưu manh này có chút dễ nghe, còn hơi quen quen.
Lúc này nhà kế bên mở cửa ra: “Gõ cái gì mà gõ, hơn nửa đêm không cho người ta ngủ sao? Phiền muốn chết.
”
Hàng xóm lại mở cửa!
Trong lòng Cố Mãn Mãn vô cùng cảm động, rốt cuộc cô không phải chiến đấu một mình.
Lá gan của cô cũng lớn hơn, suy nghĩ có nên mở cửa hay không.
“Xin lỗi, tôi vẫn luôn không liên lạc được với bạn gái, cho nên muốn đến xem cô ấy có ở nhà hay không.
” Bên ngoài truyền đến giọng nói của đàn ông chín chắn dễ nghe.
Hàng xóm nghe anh ta nói như vậy thì giọng nói cũng tốt hơn rất nhiều: “Thì ra là như vậy, hình như cô ấy đã về rồi, tôi trước đó tôi có nghe thấy tiếng cô ấy mở cửa, có thể ngủ say lắm, cậu gõ một lúc xem sao.
”
“Được, cảm ơn.
”
“Không có gì.
”
Sau đó là tiếng đóng cửa, hàng xóm đi vào nhà.
Cố Mãn Mãn kinh ngạc, cô đúng là quá ngây thơ rồi, cô không nên nghi ngờ chỉ số thông minh của tên lưu manh.
Thông minh như vậy, đã nghĩ ra lý do không chê vào đâu được, sao chỉ số thông minh có vấn đề được chứ?
Hàng xóm này đúng là dễ dàng tin tưởng người khác.
“Cố Mãn Mãn.
” Bên ngoài lại truyền đến tiếng của đàn ông
Lần này Cố Mãn Mãn dán vào cửa nghe thấy giọng nói rõ hơn trước
Cô phát hiện giọng nói này có hơi giống… Đào Triển Minh.
Nhưng hơn nửa đêm, Đào Triển Minh tới đây tìm cô làm gì?
Anh ta điên rồi sao?
Cố Mãn Mãn càng nghe càng cảm thấy giọng nói này là Đào Triển Minh.
Cô cắn chặt răng tăng thêm can đảm, lặng lẽ mở ra một khe hở.
Lúc cô mở cửa thì còn đang suy nghĩ, nếu không phải là Đào Triển Minh, cô sẽ lập tức đóng cửa.
Nếu cần thiết thì đâm một nhát, cùng lắm là ngồi tù.
Cô sợ cái gì!
Có gì thì người anh họ không có tình cảm kia cứu cô ra là được?
Cố Mãn Mãn ôm tâm lý đó rồi mở cửa ra.
Cô mở cửa rất chậm, đầu tiên có thể thấy giày đàn ông, sau đó là quần tây, di chuyển lên trên chính là khuôn mặt quen thuộc.
Sau khi Cố Mãn Mãn nhìn thấy rõ mặt anh ta thì kinh ngạc nói: “Thật sự là anh!”
Không ngờ tới người đứng gõ cửa lại là Đào Triển Minh.
Đào Triển Minh thật sự hơn nửa đêm đứng gõ cửa nhà cô.
Cũng không biết vì sao cô đột nhiên có cảm giác thần tiên rời khỏi tiên cung.
Dường như Đào Triển Minh cũng không biết cô cho rằng anh ta là người có chỉ số thông minh hơn người, năng lực vượt trội.
Đào Triển Minh nhìn thấy cô thì vẻ lo lắng trên mặt lập tức biến mất, lộ ra biểu cảm thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta nhìn Cố Mãn Mãn không nói chữ nào, cứ im lặng như vậy.
Cố Mãn Mãn cũng không biết anh ta muốn làm gì, nhưng đêm khuya đứng đây nói chuyện cũng rất kỳ lạ, cô mở cửa lớn hơn nói: “Anh mau vào đi.
”
Cô vừa nói vừa đứng qua một bên nhường đường cho anh ta đi vào.
.