Cố Mãn Mãn gật đầu rất hài lòng.
Hẳn là như vậy.
Tuy nhiên, tấm lòng biết ơn của Đào Triển Minh cũng vô cùng tốt.
Mặc dù Đào Triển Minh đôi khi rất khó chịu, nhưng phần lớn thời gian, anh khá tốt, cũng có nhiều lợi thế.
Cố Mãn Mãn đứng thẳng dậy muốn đánh răng nhanh rồi đi ăn sáng, vừa bước tới cửa liền nghĩ đến chiếc vòng mà bà nội Đào tặng tối hôm qua.
“Đào Triển Minh!” Cô gọi tên Đào Triển Minh, lon ton chạy vào.
“Hả?”
Đào Triển Minh nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng xuất hiện ở cửa.
Đầu tiên anh liếc nhìn Cố Mãn Mãn, Cố Mãn Mãn lo lắng kêu, anh cứ nghĩ cô xảy ra chuyện gì.
“Sao thế?” Anh hỏi.
“Tôi có thứ này cho anh.
”
Cố Mãn Mãn nói xong, cô lấy ra chiếc vòng mà bà nội của Đào Triển Minh đã tặng cô tối qua, đưa cho Đào Triển Minh: “Này, cái này trả lại cho anh.
”
Đào Triển Minh liếc nhìn chiếc vòng, vẻ mặt không vui.
“Vẻ mặt của anh là sao?” Thấy anh không nhúc nhích, Cố Mãn Mãn nắm tay anh, nhét chiếc vòng vào tay anh: “Anh mau nhanh chóng lấy thứ quý giá như vậy cất đi đi, kẻo bà anh lại tùy ý đưa cho người khác đấy.
”
“Tuỳ ý đưa cho người khác?” Đào Triển Minh lặp lại nửa câu cuối cùng.
“Đúng vậy.
” Cố Mãn Mãn không nghe thấy sự bất thường trong giọng điệu của anh, gật đầu đồng ý.
Bà của Đào Triển Minh có thể tùy tiện tặng chiếc vòng quý giá như vậy cho cô hoặc cho người khác.
Cô vẫn cảm thấy bà nội Đào làm chuyện này không phải ý muốn ban đầu, có thể là bà đã quá già nên đầu óc không tốt.
Đào Triển Minh tức giận cười, bỏ tay ra khỏi tay Cố Mãn Mãn, mặc kệ cô.
“Anh…”
Đào Triển Minh thu dọn đồ đạc, bước ra ngoài: “Tránh sang một bên.
”
Vẻ mặt của anh hơi lạnh lùng, Cố Mãn Mãn hoàn toàn vô thức tránh ra.
Sau đó cô nhìn Đào Triển Minh cầm đồ rời đi.
“Này… bữa sáng…” Ánh mắt Cố Mãn Mãn rơi vào trên bàn ăn, còn chưa ăn sáng, cứ thế mà rời đi sao?
Cuối cùng, Cố Mãn Mãn ăn sáng một mình.
Đào Triển Minh rõ ràng là định ăn sáng với cô, bởi vì bữa sáng dường như dành cho hai người, nhưng cô không biết tại sao Đào Triển Minh lại đột ngột rời đi, Cố Mãn Mãn không thể tự mình ăn hết nhiều thứ như vậy nên cô đã cất vào tủ lạnh.
Đi cũng tốt, khoẻ hơn cho cô.
Ăn sáng xong Cố Mãn Mãn liền đi ra ngoài.
Khi ra khỏi thang máy, cô gọi cho Thẩm Lệ.
“Chị Thẩm Lệ, hôm nay chị có buổi đọc kịch bản mới.
Thời gian ấn định là buổi chiều, buổi chiều em sẽ đón chị nhé.
”
“Được.
”
Giọng điệu Thẩm Lệ bình thản, không có thêm lời nào.
Sáng nay Cố Mãn Mãn đã điểm qua công việc trong đầu, đảm bảo có thời gian cho bữa trưa, cho nên cô nói: “Trưa cùng nhau đi ăn cơm nhé chị.
”
“Được.
” Thẩm Lệ vẫn chỉ đáp lại một chữ.
Cố Mãn Mãn do dự, nói: “Tạm biệt.
”
Cô luôn cảm thấy Thẩm Lệ có gì đó không ổn.
…
Giữa trưa.
Thẩm Lệ bắt taxi đến nhà hàng mà Cố Mãn Mãn đã đặt trước.
Khi đến nhà hàng, Thẩm Lệ xem thực đơn trước, chụp ảnh thực đơn gửi cho Cố Mãn Mãn, hỏi cô muốn ăn món gì, cô có thể gọi món trước, đến nơi thì ăn.
Sau khi cô gọi xong đồ ăn, không bao lâu Cố Mãn Mãn đã đến.
Ngay khi Cố Mãn Mãn ngồi xuống, cô thấy biểu hiện của Thẩm Lệ cầm điện thoại không ổn, vội hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Lệ đưa điện thoại cho Cố Mãn Mãn: “Một người nổi tiếng trên mạng đã tự tử.
”.