Sau khi Cố Tri Dân dọn đến ở cùng nhà với cô, phần lớn vật dụng của anh cũng đều chuyển đến trong phòng của cô.
Chính vì vậy, căn phòng của anh mới có thể lộ ra vẻ trống trơn, không có bất cứ đồ vật gì.
Thẩm Lệ xoay người trở lại trước cửa phòng ngủ của mình.
Trong phòng ngủ của cô, khắp nơi đều lưu lại vết tích mà Cố Tri Dân đã từng sống.
Trước đó cô cũng không cảm thấy cái gì, nhưng mà bây giờ nhìn kỹ, mới phát hiện có không ít đồ vật của Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ đứng ở bên cạnh cửa một hồi lâu.
Tiếp tục nhìn kỹ, mới phát hiện đồ vật của Cố Tri Dân cũng không phải là cực kỳ nhiều, cũng không bằng được một nửa của cô.
Có thể là do đồ của Cố Tri Dân để lung tung, vô tình hay cố ý đều đặt cùng một chỗ với đồ của cô, vì vậy nên mới làm cho mọi nơi đều có vết tích anh đã từng ở.
Ví dụ như tai nghe anh đặt ở trên đầu giường.
Ví dụ hai lọ nước hoa đặt ở trên bàn trang điểm của cô, cùng với một cái laptop, còn có khăn mặt đặt cùng một chỗ với cô!
Lung ta lung tung, tất cả đều là những đồ vật được sử dụng thường ngày.
Thẩm Lệ bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác cô và Cố Tri Dân đã sống với nhau nhiều năm rồi.
Nhưng mà loại ảo giác này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Cô lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Tìm một cái thùng giấy, bắt đầu chậm chạp dọn dẹp đồ của Cố Tri Dân.
Sau khi sắp xếp phân loại xong, sau đó bỏ cùng một chỗ.
Nhìn những đồ vật không nhiều lại đặt linh ta linh tinh, nhưng mà cô lại dọn dẹp hết ba tiếng đồng hồ mới xong.
Sau khi dọn dẹp rồi, sắc trời cũng đã hoàn toàn tối xuống.
Thẩm Lệ trực tiếp đi tắm rửa một cái, đổi gra giường liền nằm dài ở trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Cô nằm ở trên giường lướt bản tin facebook một chút.
Lướt đến một bài đăng mà Hạ Diệp Chi vừa mới đăng ở trên bảng tin: hôm nay đi lên núi hái nho, nho thật là ngọt!
Kèm theo chính là bức ảnh Mạc Đình Kiên ôm Mạc Hạ hái nho.
Tấm ảnh chắc là được chụp lén, cho nên nhìn cực kỳ tự nhiên.
Cộng thêm giá trị nhan sắc của hai ba con đều không tầm thường, cho nên bức ảnh này lại càng đẹp lung linh hơn nữa.
Thẩm Lệ bình luận ở phía dưới: “Bé con Hạ Hạ thật là dễ thương quá đi thôi.
”
Sau khi Thẩm Lệ bình luận thì tiếp tục lướt tiếp.
Sau đó cô lưới tới một bức ảnh nhỏ.
Tấm ảnh chính là ảnh chụp bữa tiệc.
Tụ tập là một chuyện rất bình thường, đăng một bức ảnh chụp cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà có chút không bình thường, đó chính là ở trong bức ảnh này có Cố Tri Dân.
Mà người ngồi ở bên cạnh của Cố Tri Dân lại là Qúy Vãn Thư.
Thẩm Lệ phóng to bức ảnh này lên, cẩn thận xem nhiều lần, xác định người ngồi ở bên cạnh của Cố Tri Dân quả thật chính là Qúy Vãn Thư.
Không chỉ như vậy, Cố Tri Dân ở trong bức ảnh còn đang nghiêng đầu qua nói chuyện với Qúy Vãn Thư, trên mặt còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Qúy Vãn Thư hơi ngửa đầu lên nhìn anh, nụ cười ở trên mặt ngượng ngùng.
Chỉ là động tác đơn giản như vậy, nhưng lại trông có vẻ thân mật ngọt ngào khác thường.
Khó trách anh lại thoải mái đồng ý chia tay như thế.
Hóa ra là bởi vì!
Thẩm Lệ cong môi, nở nụ cười trào phúng.
Cũng không có tâm tư tiếp tục xem bản tin, cô trở về giao diện tin nhắn rồi liền chuẩn bị đi ngủ.
Lại phát hiện Hạ Diệp Chi gửi cho cô một tin nhắn.
“Ăn cơm chưa vậy?”
Thẩm Lệ được hỏi như vậy, mới nhớ đến chuyện ăn cơm tối.
Thẩm Lệ trả lời lại: “Quên mất rồi! ”
Cô thật sự là quên mất rồi, hoàn toàn quên mất chuyện ăn cơm.
Hạ Diệp Chi: "! "
Hạ Diệp Chi: “Đã hơn chín giờ rồi, cậu cũng không đói bụng nữa hả?”
Thẩm Lệ yếu ớt trả lời lại: “Không đói bụng.
”
Cô thật sự là không có cảm giác đói bụng, nếu không thì cũng sẽ không đến mức quên ăn cơm.
Nếu như là đói bụng, cô chắc chắn có thể tự mình làm cái gì đó để ăn, hoặc là trực tiếp gọi món ăn ngoài.
Có lẽ là Hạ Diệp Chi cũng không có lời nào để nói, liền trả lời lại: “Được rồi.
”
Hạ Diệp Chi lại hỏi: “Hai ngày nay như thế nào rồi?”.