Trần Tuấn Tú trầm mặc một chút, ngữ khí thẳng thắn chính trực: “Lúc trước vô tình gặp qua một lần.”
Ngữ khí của Mạc Đình Kiên lại càng lạnh lẽo hơn: “Cô ấy là Hạ Diệp Chi.”
“Anh biết, cô ấy là vợ mới cưới của cậu, Hạ Diệp Chi.” Âm thanh của Trần Tuấn Tú đột nhiên trở nên có chút mờ mịt.
Mạc Đình Kiên nhíu mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói cái gì cả mà trực tiếp cúp điện thoại.
...
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Diệp Chi rời giường làm bữa sáng, nhìn thấy “Mạc Gia Thành” đi xuống tầng, cô không khỏi lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua.
Cô một bên bưng bữa sáng ra, một bên dùng ánh mắt liếc trộm “Mạc Gia Thành”.
Mạc Đình Kiên khẽ rủ mắt nhìn điện thoại, bưng cốc lên uống một ngụm nước, đột nhiên lên tiếng nói: “Nhìn trộm tôi làm gì?”
Hạ Diệp Chi khiêu mi, vẻ mặt khiêu khích nhìn anh: “Nhìn sắc mặt anh có vẻ hơi kém, có muốn tôi hầm chút dái bò bồi bổ cho không?”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, động tác trên tay khẽ ngừng lại, ngẩng đầu lên, cười với ý tứ không rõ: “Trong nhà này chỉ có mình cô là phụ nữ, cô hầm cho tôi bổ thận là có mưu đồ gì đây?”
Hạ Diệp Chi trừng mắt liếc anh một cái, quay người đi vào phòng bếp.
Nói về khua môi múa mép thì cô rất ít khi là đối thủ của “Mạc Gia Thành”.
Hai người cuối cùng lại tan rã trong không vui.
Theo lẽ thường thì Thời Dũng đưa Hạ Diệp Chi tới Hạ thị làm việc.
Trong xe, Hạ Diệp Chi nhịn không được lên tiếng hỏi: “Thời Dũng, cậu chủ nhà các người vẫn luôn không gặp người ngoài như vậy sao?”
Thời Dũng nhớ tới Mạc Đình Kiên chạy khắp nơi mỗi ngày, che giấu lương tâm nói: “Vâng.”
“Anh ta có đi khám bệnh qua chưa?” Hạ Diệp Chi nói xong, lại nhận thấy lời của mình dễ làm cho người ta hiểu lầm nên lại giải thích: “Ý của tôi là anh ta cũng không thể cả đời không gặp người khác như vậy được, cũng nên sinh hoạt như một người bình thường chứ.”
Cái người tên Mạc Đình Kiên cần sinh hoạt như một người bình thường kia lại gọi điện thoại tới cho Thời Dũng vào ngay lúc này.
“Thật xin lỗi, tôi nhận điện thoại đã.” Thời Dũng nói xong thì lập tức nghe điện thoại.
Âm thanh của Mạc Đình Kiên có chút nghiêm túc: “Giám sát chặt chẽ Hạ Diệp Chi một chút.”
Mệnh lệnh này của Mạc Đình Kiên đưa ra có chút kỳ lạ, nhưng Thời Dũng cũng không hỏi nhiều, trả lời: “Vâng.”
...
Hạ Diệp Chi đến cửa công ty thì gặp ngay Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo nhìn thoáng chiếc xe đưa Hạ Diệp Chi tới, trong mắt hiện lên ghen ghét.
Nếu như ban đầu là cô ta gả tới nhà họ Mạc thì hiện tại người ngồi trên chiếc xe đó đi làm mỗi ngày chính là cô ta rồi.
Hạ Diệp Chi khẽ vén mái tóc, đi đến trước mặt Hạ Hương Thảo, người phải mang giày cao gót mới cao được bằng cô, cười nhẹ nhàng nói: “Giám đốc Hạ, chào buổi sáng.”
Hạ Hương Thảo hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới cô.
Đi đến văn phòng, Hạ Diệp Chi lại giống như ngày hôm qua, tiếp tục sao chép những tư liệu còn sót lại.
Cách làm này của Hạ Hương Thảo, rõ ràng là muốn làm khó dễ Hạ Diệp Chi, mọi người trong phòng dự án đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại không ai dám nói gì.
Chẳng qua, điều này cũng không thể đề phòng bọn bàn tán đến chuyện này trong lúc riêng tư, sau đó chuyện này liền truyền tới tai Hạ Lập Nguyên.
Sắp đến giờ nghỉ trưa, Hạ Lập Nguyên lập tức gọi Hạ Hương Thảo tới văn phòng.
“Cho dù con không chào đón Hạ Diệp Chi thì cũng đừng có biểu hiện rõ ràng như vậy. Cái này để cho người khác trông thấy sẽ nói mấy lời không hay đấy!”
Hạ Hương Thảo lộ vẻ không thèm để ý chút nào: “Con là con gái của chủ tịch, lại còn là quản lý của phòng dự án, ai dám nói cái gì chứ?”
“Con muốn chèn ép Hạ Diệp Chi thì cũng nên chèn ép cho gống một chút chứ.” Hạ Lập Nguyên có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trước kia cảm thấy Hạ Hương Thảo thật khá thông minh nhưng bây giờ nhìn lại thì cảm thấy sao lại ngu xuẩn như vậy chứ.
“Được được được, xế chiều hôm nay con lập tức đưa cô ta đi bàn bạc dự án.” Hạ Hương Thảo chẳng muốn nghe Hạ Lập Nguyên lải nhải không ngừng nữa, lập tức quay người đi ra ngoài.
Hai ngày này Hạ Diệp Chi căn bản đều ở luôn trong phòng photo.
Có người tới đây đóng dấu văn bản tài liệu, cô liền cười tủm tỉm chào hỏi với người ta. Vừa xinh đẹp vừa tốt tính, lại còn có quan hệ họ hàng với cả chủ tịch, nên ấn tượng của đồng nghiệp về cô lại càng tốt hơn.
Một đồng nghiệp có lòng tốt nhắc nhở cô: “Thật ra cô không cần ngày nào cũng phải sao chép văn bản như vậy đâu, những văn kiện này đều không dùng tới nữa rồi.”
Hạ Diệp Chi lộ ra biểu tình kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin: “Hả? Những...những cái này đều không dùng tới nữa?”
Lúc này, thư ký của Hạ Hương Thảo đến tìm cô: “Hạ Diệp Chi, giám đốc tìm cô.”
“Vậy tôi đi tìm quản lý trước đã.” Hạ Diệp Chi cười dừng lại động tác trong tay, đi tới văn phòng Hạ Hương Thảo.
Cô vừa bước vào, Hạ Hương Thảo liền ném cho cô một xấp tài liệu: “Đây là tài liệu về hạng mục hợp tác hôm nay cần phải bàn, cô cầm lấy xem qua một chút, buổi chiều cùng đi với tôi.”
Hạ Diệp Chi cầm lên liếc một cái, xác định được bản thân mình hoàn toàn xem không hiểu, các từ ngữ chuyên ngành trên đó cũng tràn ngập, nhiều vô kể.
Không trong ngành thì không hiểu được ngành đó, xem không hiểu thì chính là xem không hiểu.
Bản thân cô bị điều tới phòng dự án đã không yên lòng rồi, Hạ Hương Thảo đưa cô ra ngoài bàn bạc dự án khẳng định cũng không phải lòng tốt gì.
Cô phải đi điều tra cái công ty này trước đã.
Tra một lúc cũng không có tra ra được kết quả gì
Thứ này, Thẩm Lệ khẳng định cũng không hiểu, Thẩm Sơ Hoàng có thể hiểu nhưng cô lại không thể đi hỏi anh ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có thể hỏi “Mạc Gia Thành” thôi.
Không biết vì cái gì, tuy rằng “Mạc Gia Thành” thoạt nhìn thì cả ngày đều không có việc gì làm nhưng dù sao anh ta cũng là người nhà Mạc, nhà họ Mạc làm kinh doanh, có lẽ anh ta sẽ hiểu những thứ này.
Thừa dịp nghỉ trưa, Hạ Diệp Chi lập tức gọi điện thoại cho “Mạc Gia Thành”.
Cô vẫn có chút lo lắng rằng sẽ không có người nhận, nhưng thật bất ngờ là chuông mới vang lên vài tiếng thì điện thoại đã được thông rồi.
Hạ Diệp Chi nhớ tới việc buổi sáng bản thân mình còn oán giận anh ta, ngữ khí có chút không được tự nhiên: “Mạc Gia Thành, bây giờ anh có bận không?”
“Mạc Gia Thành” tích chữ như vàng: “Có việc gì?”
Hạ Diệp Chi có chút chột dạ nói: “Muốn mời anh ăn cơm trưa...”
“Mạc Gia Thành” không đếm xỉa tới nói: “Nói trọng điểm.”
Người đàn ông này có Thiên Lý Nhãn sao?
Hạ Diệp Chi cũng không ngại ngùng nữa, giống như không để ý nói tiếp: “Muốn nhờ anh giúp một chuyện!”
“Mạc Gia Thành” cũng có thái độ khác thường, không có chế nhạo cô, trực tiếp quyết định: “Tôi tới Hạ thị đón cô.”
“Ờ.” Hạ Diệp Chi theo bản năng lên tiếng.
Cúp điện thoại xong mới nhận ra được có chỗ nào đó không đúng.
Cô tìm “Mạc Gia Thành” tới giúp đỡ, không phải cô nên đi tìm anh ta sao?
Anh ta vậy mà lại muốn lái xe tới đón cô!
“Mạc Gia Thành” tới rất nhanh, Hạ Diệp Chi không có chờ anh ta ở cửa của Hạ thị mà ngược lại còn đi tới một giao lộ ít người ở gần đó chờ anh ta.
Lúc Mạc Đình Kiên tìm được cô thì sắc mặt rất khó coi: “Lên xe!”
Trong lòng cô, anh ta không thể gặp người như vậy sao?
Hạ Diệp Chi cũng đoán được sắc mặt anh ta vì sao lại khó coi, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, bên phía Hạ thị kia có rất nhiều người từng gặp qua anh, sợ đến lúc đó lại bị chụp ảnh lung tung rồi lại bàn tán lung tung về mối quan hệ của chúng ta.”
Mạc Đình Kiên cái gì cũng không nói, chẳng qua là lạnh lùng cười cười.
Cái loại cảm giác trốn trốn tránh tránh này rất khó chịu, sớm biết như vậy thì cái đêm cô uống say kia nên trực tiếp làm cô luôn mới phải.
Hạ Diệp Chi bị vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của “Mạc Gia Thành” dọa sợ tới mức rùng mình một cái, rất biết điều ngậm miệng lại, không nói thêm lời nào nữa.
“Mạc Gia Thành” lái xe đưa cô tới một nhà hàng rất ít người.
Hai người ngồi xuống gọi đồ ăn, ánh mắt “Mạc Gia Thành” rơi vào bên trong tập tài liệu mà cô cầm trên tay, giọng nói trầm thấp: “Lấy ra.”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc nhìn anh ta, từ từ lấy tập tài liệu ra: “Làm sao anh biết việc tôi nhờ anh giúp là việc này?”
“Mạc Gia Thành” nhìn cô như đang nhìn một đứa ngốc vậy.