Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây

Lúc hai người phát hiện ra thì Vũ Văn Tĩnh đã say mềm, Vũ Văn Sâm nhìn em gái như vậy, hơi nghẹn họng, khẽ lắc đầu một cái, bế người lên.

"Tĩnh nhi, chúng ta về thôi, sao em lại uống say đến mức này chứ?"

"Không cần, em mới không cần đi, em không muốn anh...anh tránh ra, em muốn Hạo, Hạo..." Vũ Văn Tĩnh lảo đảo đi tới trước mặt Long Hạo, tựa vào bả vai anh.

"Hạo, cô gái kia có gì tốt, tại sao anh thích cô ta? Gia thế, khí chất, trình độ học vấn, vẻ ngoài, cái gì em cũng mạnh hơn cô ta mà."

Trong khi nói chuyện, hai tay Vũ Văn Tĩnh đặt trên bả vai Long Hạo, môi đỏ mọng dựa sát bờ vai anh, không ngừng hôn hít.

"Cô say rồi, Vũ Văn Tĩnh, để anh cô đưa về nhà đi." Long Hạo đẩy người ra, để cô ta tựa vào người Vũ Văn Sâm, sau đó xoay người chuẩn bị rời khỏi, lại bị Vũ Văn Tĩnh giữ chặt

"Em không muốn, em muốn anh đưa về, em chỉ muốn anh đưa về, Hạo..." Vũ Văn Tĩnh ôm cổ Long Hạo từ phía sau, cố chấp không chịu buông ra. Cô ta thật không hiểu tại sao Long Hạo chỉ thích Bảo Nhi đó, cô gái kia có gì tốt chứ.

Sự kiên nhẫn của Long Hạo đã bị cô ta mài hết, anh âm trầm xoay người, mang theo ý cảnh cáo kéo cô ta ra, sau đó nhìn Vũ Văn Sâm đứng phía sau.

"Là anh em thì hãy đưa em gái của anh đi đi, tôi không muốn đánh phụ nữ, anh biết mà."

"OK, tôi đưa nó đi ngay. Hạo, thật xin lỗi, hôm nay em tôi uống nhiều quá, bình thường nó không như vậy đâu, cậu cũng biết, từ nhỏ nó đã thích cậu, vốn tôi còn tưởng rằng hai người có thể...Ai...Thôi vậy."

Vũ Văn Sâm cũng cảm thấy mình hơi có lỗi với Long Hạo, lập tức ôm lấy Vũ Văn Tĩnh đang say bét nhè, mặc kệ cô ta giãy giụa, không chịu đi, anh vẫn cưỡng chế đưa cô đi.

Hiện giờ, Long Hạo cũng ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm trên người mình, tâm tình tốt đều bị Vũ Văn Tĩnh phá hỏng. Anh rất muốn trở về tắm rửa, tẩy sạch mùi hương khó ngửi này đi, hơn nữa, trong nhà còn có Thần Bảo Nhi yêu quý của anh đang chờ.


Nghĩ đến Thần Bảo Nhi, ánh mắt Long Hạo lại trở nên hết sức ấm áp, rời khỏi quán bar, bước chân bất giác cũng nhanh hơn.

Khi Long Hạo đi tới bãi đậu xe, liền phát hiện Vũ Văn Sâm còn chưa rời đi, Vũ Văn Sâm đang kéo Vũ Văn Tĩnh say mềm khởi động xe, làm sao cũng không khởi động được.

"A Sâm, xe của anh sao thế?" Long Hạo liếc một cái cũng biết xe đó xảy ra vấn đề.

"Xem ra đành làm phiền cậu rồi." Vũ Văn Sâm cười khổ, nhìn Vũ Văn Tĩnh say mềm ở bên cạnh, thật không biết sao hôm nay lại xui xẻo đến vậy.

Long Hạo nhíu mày, cũng biết hết cách rồi, "Lên xe của tôi đi, tôi đưa hai người về nhà trước." Dù sao đã trễ thế này, chậm một chút nữa cũng không sao, chắc Thần Bảo Nhi đã ngủ rồi.

Vũ Văn Sâm rất cảm kích nói cảm ơn, rồi bế Vũ Văn Tĩnh từ chỗ ghế phụ cạnh ghế lái xuống, ôm vào trong xe Long Hạo.

Long Hạo nhìn bọn họ ngồi xong xuôi, nhanh chóng lái xe rời đi, nhưng không ai ngờ, Vũ Văn Tĩnh trong lúc say khướt, liên tục đòi mở cửa xe.

"Tôi muốn xuống xe, các người là ai? Các người muốn dẫn tôi đi đâu? Tôi muốn xuống xe!"

"Tĩnh nhi, đừng ồn ào, anh hai đây, bây giờ chúng ta phải về nhà, ngồi im đi." Vũ Văn Sâm kéo người lại, cưỡng chế cố định cô ta, không để cô ta làm ồn.

"Không cần, anh hai nào? Tôi muốn anh Hạo, anh không phải, tôi không muốn anh." Vũ Văn Tĩnh uống say nói lời say.

Cô ta dùng sức đẩy Vũ Văn Sâm, mắt thấy mình đẩy không ra, liền dùng miệng hung hăng cắn Vũ Văn Sâm một cái.


"Á!" Hành động bất ngờ đó khiến Vũ Văn Sâm buông lỏng tay. Lúc này, Vũ Văn Tĩnh mở cửa xe, xe còn chưa kịp dừng, cô ta đã chuẩn bị nhảy khỏi xe rồi.

Hành động ấy đã dọa Long Hạo đang lái xe, anh lập tức dừng xe, đỗ sang một bên, không dám tin quay đầu nhìn về phía cửa xe đã mở, tức giận không thôi.

"Vũ Văn Sâm, chẳng lẽ anh không kéo cô ta lại sao?"

"Sao mà tôi biết nó lại đột nhiên cắn tôi." Vũ Văn Sâm cũng không nhịn được gào lại, anh ta cũng cảm thấy mình đúng là xui xẻo quá mức.

"Một người đàn ông đến cả chút đau ấy cũng không nhịn được, cô ta là em gái anh mà." Long Hạo giận dữ không thôi, hai người vừa nói, vừa nhanh chóng xuống xe đuổi theo cô gái đang tiếp tục chạy loạn, thật không biết sao lại xui xẻo đến vậy.

"Cậu không phải là tôi, sẽ không biết bị cắn đau thế nào đâu." Vũ Văn Sâm xoa xoa cánh tay mình.

Cô em gái này, dù gì thì mình cũng rất thương nó, vậy mà cắn hung ác quá, cắn ra máu luôn rồi. Nghĩ tới đây, Vũ Văn Sâm đã tóm được Vũ Văn Tĩnh.

"Tĩnh nhi, em mau theo bọn anh về xe đi."

"Tôi không muốn, tôi muốn đi tìm anh Hạo, tôi muốn cho anh ấy biết cô gái kia không xứng với anh ấy, tôi mới là lựa chọn tốt nhất của anh ấy..." Vũ Văn Tĩnh không nghe lời, tiếp tục ầm ỹ. Cô ta chính là không phục, tại sao có thể như vậy chứ!

"Đủ rồi, Tĩnh nhi." Vũ Văn Sâm thật sự hết cách với cô em gái này, nhìn Long Hạo vẫn đứng bên cạnh không chịu giúp một tay, anh ta không khỏi nổi cáu.


"Hạo, cậu không cảm thấy nên giúp một tay à? Dù gì chúng ta cũng là anh em mà."

"Chúng ta đúng là anh em, anh em chúng ta gặp mặt, anh còn dẫn em gái theo, anh biết rõ mấy ngày qua tôi bị cô ta làm phiền chết mà."

Long Hạo cũng không nhịn được cãi lại, chỉ là lúc cãi lại vẫn đưa tay ra hỗ trợ. Nhưng, lúc anh mới vừa vươn tay, Vũ Văn Tĩnh liền giữ lấy bờ vai anh, cả người ôm chặt lấy anh.

"Này, Vũ Văn Tĩnh, cô buông tôi ra, mau lên đi!" Long Hạo không ngửi nổi mùi hương nồng nặc trên người cô ta, không khỏi cảnh cáo.

Chỉ là, một người uống say thì đâu để ý được nhiều như vậy, hoàn toàn không biết hiện tại Long Hạo rất tức giận.

"Em không muốn, anh Hạo, em còn tốt hơn cô gái kia rất nhiều, tại sao anh vẫn không nhìn ra? Em không muốn, anh Hạo..." Vừa nói, Vũ Văn Tĩnh vừa ôm thật chặt, cả người giống như bạch tuộc cuốn lấy Long Hạo, khiến toàn thân Long Hạo cực kỳ nóng nảy.

Ngay khi Long Hạo chuẩn bị đẩy mạnh cô ta ra, "Hạo, anh em đã lâu, tôi biết rõ hôm nay thật có lỗi với chị dâu, nhưng cậu phải ngàn lần nhẫn lại. Trước tiên cứ tống nó lên xe đã, nếu không hôm nay cậu khó mà trở về được, vậy thì không thể ở bên Bảo Nhi của cậu đó."

Lời của Vũ Văn Sâm khiến Long Hạo chỉ có thể cắn răng, anh chán ghét ôm ngang Vũ Văn Tĩnh lên, sau đó nhanh chóng ném vào trong xe.

"Vũ Văn Sâm, tôi chịu quá đủ rồi, về sau đừng để tôi thấy cô ta nữa, nếu không ngay cả tình bạn giữa chúng ta cũng chấm dứt. Còn chuyện hợp tác cũng đừng để cô ta theo nữa, anh rõ chưa?" LongHạo vừa cảnh cáo, vừa hung hăng đóng sầm cửa xe, rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái, lái xe

Vũ Văn Sâm ngồi ở phía sau có chút dở khóc dở cười, nhìn em gái mình. Thật ra thì Tĩnh nhi cũng có rất nhiều người theo đuổi, dáng dấp cũng cực kỳ xinh đẹp, sao Long Hạo lại chán ghét đến thế?

Dọc đường đi, Long Hạo hung ác đạp chân ga, tốc độ đó khiến Vũ Văn Sâm hơi lo lắng, cho đến khi xe an toàn đến nhà họ Vũ Văn, Long Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng mở miệng: "Xuống xe, mang theo con sâu rượu này xuống xe."

"Hạo, nói thật khó nghe đó." Vũ Văn Sâm cười khổ lắc đầu, dù sao em gái của mình cũng là một mỹ nữ mà. Anh ta vừa nói vừa kéo Vũ Văn Tĩnh xuống xe.

Cả người Vũ Văn Tĩnh lập tức tỉnh táo lại, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, khiến Vũ Văn Sâm hơi ngẩn người.


"Tĩnh nhi, em làm sao vậy?"

"Còn sao nữa, còn không phải là...." Long Hạo cười lạnh, quay đầu chuẩn bị mỉa mai tiếp, lại thấy Vũ Văn Tĩnh bất ngờ nôn ra, làm anh sững sờ. Đây chính là chiếc xe anh vừa mua đó, mới lái được vài ngày thôi.

"Vũ Văn Tĩnh!" Long Hạo gầm lên, nhìn cái người vừa nôn xong đang gục đầu ngủ kia, cảm thấy thật ghê tởm.

Ở bên cạnh, Vũ Văn Sâm thật không ngờ sẽ xuất hiện màn này, liền nghẹn họng, không biết mình nên nói cái gì.

"Hạo, tôi chỉ có thể nói....Rất xin lỗi, thật sự là rất xin lỗi."

"Vũ Văn Sâm, tôi rất muốn đánh anh." Ngồi dựa sâu vào ghế, Long Hạo cố nén kích động muốn đánh anh ta một trận.

Tại sao lại thế này? Vốn có thể thoải mái ôm Thần Bảo Nhi trong chăn ấm, lại bị người này gọi ra, còn tặng cho mình một món quà lớn nữa.

"Xe tôi đền."

"Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là hiện giờ tôi không chịu nổi cái mùi này, tôi trở về thế nào đây?" Xe của anh, xe thân yêu của anh.

"Hay là cứ ở lại đây một đêm đi, tôi tin chị dâu sẽ thông cảm." Vũ Văn Sâm thông cảm mở miệng, anh ta cũng không chịu nổi cái mùi này, phải gọi người giúp việc dìu Vũ Văn Tĩnh đi vào, thật sự là quá phiền toái.

"Tôi có một loại kích động muốn đánh anh một trận."

"Ngàn lần đừng mà, cậu sắp kết hôn rồi, nếu bị thương sẽ không tốt đâu." Vũ Văn Sâm cười lưu manh, vội vàng phất tay một cái, chạy đi gọi người.

Còn Long Hạo chỉ lẳng lặng nhìn, cuối cùng đá cánh cửa bước ra bên ngoài. Nhìn sắc trời đã tối như vậy, không khỏi lấy di động ra nhìn, đã hơn một giờ rồi, anh bị hai anh em đó làm trễ quá rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận