Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây

Long Hạo phóng xe thật nhanh tới công ty của Vũ Văn Sâm, cũng chẳng thèm quan tâm anh ta đang bận họp, tức giận lôi người ra ngoài. Hành động đó khiến Vũ Văn Sâm hết sức kinh ngạc, anh ta chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Long Hạo.

"Hạo, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tĩnh nhi lại đi tìm cậu?" Không có khả năng, Vũ Văn Tĩnh đã xuất ngoại rồi mà.

"Vũ Văn Sâm, bây giờ anh lập tức đến nhà Bảo Nhi giải thích vì sao hôm đó tôi lại cả đêm không về." Long Hạo gần như là tức giận rống lên, nhớ tới Thần Bảo Nhi chỉ vì chuyện đó mà nghi ngờ q,u.ý mình, Long Hạo liền hết sức tức đ0n giận.

"Thì sao, đó chẳng qua là chuyện nhỏ mà, tự cậu giải thích cũng được." Vũ Văn Sâm cảm thấy đó không phải là chuyện gì ghê gớm, Long Hạo đâu cần làm quá lên thế.

"Chết tiệt, nếu như tôi giải thích rõ ràng được, còn cần anh đi làm gì? Nếu như anh không đi giải thích rõ cho tôi, tình bạn của chúng ta coi như chấm dứt." Long Hạo nói lời hăm dọa

Hành động đó khiến Vũ Văn Sâm cảm nhận được tính chất nghiêm trọng của sự việc, không khỏi gật đầu.

"Được, tôi đi, nhưng phải để tôi họp xong đã." Thật là, đó chính là một vụ làm ăn rất lớn đấy.

"Đi ngay lập tức cho tôi, anh có biết chỉ vì hai anh em nhà anh mà tôi sắp mất đi bà xã không!"

"Cậu...Được, được, lập tức đi đây!" Vũ Văn Sâm rất muốn gặp cái cô Thần Bảo Nhi kia một lần, lại có bản lĩnh chọc Long Hạo nổi điên như thế.

Trong chớp mắt, xe của Long Hạo lại xuất hiện trước cửa nhà Thần Bảo Nhi, anh vội gõ cửa.

"Bảo Nhi, mở cửa, anh dẫn nhân chứng để chứng minh anh và Vũ Văn Tĩnh không có bất cứ quan hệ gì."


Nghe vậy, Vũ Văn Sâm đứng bên cạnh không khỏi nhíu mày, thật là, có cần tuyệt tình thế không? Ít nhất cũng là em gái của bạn, cái gì gọi là không có bất cứ quan hệ gì?

Bên trong nhà, Thần Bảo Nhi thấy anh đập cửa ầm ầm như thế, không muốn làm phiền hàng xóm xung quanh, đành phải mở cửa ra.

"Long Hạo, anh đến đây làm gì nữa?"

Vừa nói, cô vừa nhìn người đàn ông lịch lãm đứng bên cạnh anh. Người đàn ông này không phải là anh trai của Vũ Văn Tĩnh, Vũ Văn Sâm ư, anh ta tới đây làm chi?

"Tên này có thể chứng minh đêm hôm đó tại sao anh không về nhà." Vừa nói, Long Hạo vừa hung dữ trừng Vũ Văn Sâm.

Vẻ mặt Long Hạo lúc này thật khiến cho Vũ Văn Sâm cảm thấy buồn cười, nhìn cô gái tên Thần Bảo Nhi đứng trước mặt, anh lịch sự vươn đ0n tay.

"Xin chào, tôi tên là Vũ Văn Sâm."

"Này, gọi anh tới không phải để anh tự giới thiệu mình, mau giải thích rõ ràng cho tôi đi." Long Hạo nhìn dáng vẻ thong thả của người này, liền hết sức tức giận nói.

"Long Hạo!" Thần Bảo Nhi hơi nhíu mày, cô thật không biết sao hỏa khí của người này lại lớn đến thế.

"Em cũng thấy đấy, đức hạnh của tên đó quá kém, vì muốn giải thích rõ với em chuyện của tối hôm ấy, liền lôi tôi từ công ty qua đây. Lúc ấy tôi còn có cuộc họp ở công ty, một vụ làm ăn lớn đang chờ xử lý đấy. Không biết từ lúc nào mà tên kia lại đổi tính trẻ con như vậy."

Vũ Văn Sâm lắc đầu ngán ngẩm, lại nói như tố cáo, "Nếu là trước kia, tôi thật sự không tin cái gọi là bị vợ quản, hiện tại đã được chứng kiến rồi, đây là mình chứng tốt nhất."

"Vũ Văn Sâm!" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi.

Cái tên này rõ ràng là gọi anh ta tới để giải thích, vậy mà anh ta đang nói những gì vậy!

"Nói thật thì, tôi thật sự hi vọng cậu ta để ý đến em gái tôi, đáng tiếc, cho dù Tĩnh nhi cố gắng thế nào, tên này vẫn bất động, nói gì thì em gái tôi cũng là một mỹ nữ, sao cậu lại không động lòng hả? Thật ra lần gặp gỡ đó là..."

Thần Bảo Nhi nghe Vũ Văn Sâm giải thích, trong lòng như có dòng nước ấm chầm chậm chảy qua, lại nhìn Long Hạo đứng bên cạnh đang tức giận, nhìn cô giống như đang đợi cô nói xin lỗi. Thật đúng là trẻ con, một Long Hạo như thế khiến cô không nhịn được cúi đầu, khẽ mỉm cười.

Vũ Văn Sâm nhìn dáng vẻ đó của Thần Bảo Nhi, biết cô đã tin tưởng Long Hạo rồi, liền vỗ vỗ bả vai Long Hạo.

"Người anh em này, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta vì một người con gái mà bày ra dáng vẻ đó, tôi thật sự bội phục cô."

"Bây giờ anh có thể lăn đi!" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi, nhìn ý cười trong đôi mắt của Vũ Văn Sâm, không nhịn được liền đuổi người.


"Thật vô lương tâm, rồi rồi rồi, dù sao cũng hết chuyện để tôi làm rồi, Bảo Nhi, hẹn gặp lại."

Nhìn Long Hạo lợi dụng xong liền đuổi người, Vũ Văn Sâm đành xòe hai tay, bất đắc dĩ nhìn Thần Bảo Nhi, nháy mắt mấy cái với cô, sau đó dùng tốc độ ánh sáng biến mất.

Thần Bảo Nhi nhìn Long Hạo thở hổn hển, dùng ánh mắt trẻ thơ nhìn mình, giống như đang đợi cô nói tiếng xin lỗi, vừa nghĩ vậy, cô không nhịn được bật cười ra tiếng.

Tiếng cười ấy càng khiến Long Hạo thêm tức giận, bước đến trước mặt Thần Bảo Nhi, vươn tay, kéo cô vào lòng.

"Em nói anh nên trừng phạt em thế nào đây? Bảo Nhi, sao lại không tin tưởng ông xã của em chứ."

"Em... Hạo, rất xin lỗi."

"Anh không muốn em nói xin lỗi, anh muốn về sau em phải tin tưởng anh, hiểu chưa? Anh đã nói rất nhiều lần, anh không có hứng thú với Vũ Văn Tĩnh, chỉ có hứng thú với em thôi." Long Hạo vừa nói vừa cúi đầu cắn nhẹ đôi môi mềm của cô, cũng từ từ buông lỏng vòng tay.

"Hạo, sau này em sẽ không nghi ngờ anh nữa."

Thần Bảo Nhi thâm tình vuốt ve gương mặt anh, nở nụ cười quyến rũ, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng, từ tốn nói một câu: "Hạo, anh yêu, em yêu anh."

Long Hạo cũng thâm tình ôm lấy cô, hết sức hưởng thụ lời tỏ tình này.

"Nói như vậy là em ghen tỵ à? Cho rằng anh có ý gì đó với Vũ Văn Tĩnh, nhất định là em ghen tỵ rồi."

"Đúng vậy, cho nên sau này anh đừng làm bất kỳ chuyện gì khiến em hiểu lầm đó, biết chưa? Em sẽ ghen tỵ đấy." Chu cái miệng nhỏ nhắn, Thần Bảo Nhi rộng rãi thừa nhận mình ghen tỵ, thấy ánh mắt Long Hạo tràn đầy dịu dàng và cưng chiều, lòng cô liền ấm áp hơn.

"Làm sao bây giờ nhỉ, anh lại cưới một cô vợ hay ghen, xem ra sau này nhất định phải đưa em cùng đi ra ngoài, hoặc là đánh báo cáo nhanh cho em, nếu không bình dấm chua của em lại đổ mất."


Trong lúc nói chuyện, Long Hạo càng ôm chặt cô, tham lam ngửi mùi hương thoang thoảng khiến anh ngày nhớ đêm mong suốt mất ngày qua, gần đây cô không ở cùng, ban đêm anh đều ngủ không ngon.

Nghĩ tới đây, Long Hạo không khỏi dựa sát vào tai cô, nhẹ nhàng thổi khí nóng, liếm liếm vành tai nhỏ xinh, "Bảo Nhi, em biết không? Anh yêu em."

"Đương nhiên là biết, hơn nữa em cũng yêu anh."

Nghe Thần Bảo Nhi nói như vậy, nhịp tim Long Hạo càng đập nhanh, "Có nhớ anh không hả Bảo Nhi?"

"Gì?" Thần Bảo Nhi có chút mê mang ngẩng đầu, nhìn đôi mắt Long Hạo tràn đầy lửa dục, cô lập tức biết anh muốn nói cái gì rồi, mặt không khỏi đỏ bừng.

"Ban ngày ban mặt, anh có thể đứng đắn một chút không?"

"Anh mà đứng đắn thì sao em có thể mang thai chứ?" Vừa nói, Long Hạo vừa bế Thần Bảo Nhi lên, đi vào trong phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, chậm rãi đặt cô nằm trên giường.

"Bảo Nhi, anh rất nhớ em, thật đấy, nghĩ đến là đều phải tắm nước lạnh hàng đêm." Long Hạo đè lên cô, bàn tay to nóng rực dịu dàng vuốt ve thân thể cô, mỗi một tấc đều khiến anh lưu luyến quên lối về.

"Em mang thai." Thật ra thì Thần Bảo Nhi cũng vô cùng khát khao anh, bàn tay anh cứ vuốt ve thân thể cô cách một lớp quần áo như vậy, làm cho cô có chút khô nóng, nhưng cô vẫn không quên nhắc nhở anh.

"Anh biết rồi, anh sẽ nhẹ nhàng, em yên tâm đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận