Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Goh Chai ngước mắt nhìn, người đàn ông Hoa Hạ họ Dương đã từng nhìn qua ảnh đang đứng ở kia với vẻ mặt trêu ngươi, lẽ nào là Dương Thần? Goh Chai cũng không định nói bằng tiếng Hán.

Dương Thần bùi ngùi nói:

- Thật là, may mà mày nhắc nhở tao, tao đang thắc mắc sao lại có nhiều người từ thang máy dưới lòng đất đi lên vậy, hóa ra là chúng mày trốn ở trong sòng bạc, hại tao phải đi tìm cả nhà vệ sinh nữ, đúng là tội lỗi…

Goh Chai hừ lạnh một tiếng nói:

- Mày đến được đây cũng thật là nhanh, không ngờ biết tìm nơi đây trước tiên là mày, nhưng đến cũng thật đúng lúc! Nếu không phải là mày thì sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy.

Dương Thần vẻ mặt nghi ngờ:

- Tao và Bắc Phù Dư của chúng mày nước sông không phạm nước giếng, làm sao lại gây chuyện được chứ?

- Không cần giả bộ, nếu mày không cướp tim đang vận chuyển giữa đường về được thì Park Chuan sớm đã chết rồi! Mày còn hại chết bốn anh em cảnh sát của chúng tao, đến bây giờ ngay cả thi thể cũng không tìm thấy. Nếu không phải bị mày tàn sát giữa đường thì cũng sẽ không khiến tao chật vật như vậy! Mày thật đáng chết!

Goh Chai cười lạnh nói.

- Mày cũng thẳng thắn thật, bản thân làm gì cũng có thể nói ra được.

- Đáng tiếc, thiên đường có đường mà không đi, lại muốn vượt cửa xuống địa ngục. Cho dù mày tìm được căn cứ của chúng tao thì cũng có thể làm gì được chứ?

Goh Chai hất tay, khoảng 30, 40 tên thuộc Bắc Phù Dư đã giơ súng trong tay lên, bao vây xung quanh Dương Thần.

- Tao biết thân thủ của mày rất tốt, tối nay có thể khiến mày sống tiếp, cũng coi như là mày lợi hại, nhưng mày đã đến tận căn cứ của chúng tao thì tưởng sẽ có thể sống sót mà ra ngoài sao?

Dương Thần cũng không vội động thủ, nói:

- Vậy mày cảm thấy, tối nay làm loạn lớn như vậy, rút hết người ở căn cứ thì mày có thể được sống yên ổn sao? Bây giờ xem ra, hẳn mày cũng không phải là kẻ cầm đầu của Bắc Phù Dư.

- Goh Chai hèn hạ này là Trưởng ban ban Bắc Phù Dư ở Seoul.

Goh Chai đắc ý nói:

- Mày nói không sai, căn bản là tao cũng đang lo lắng không biết giải thích thế nào với người đứng đầu đây, nhưng mày đã xông đến đây rồi thì đúng là giúp ích cho tao.

Nếu tao có thể bắt sống mày, thì với một kẻ được coi là ân nhân cứu mạng nhà họ Park, người mà Từ Trinh Tú coi trọng, tao sẽ dùng mày để khống chế nhà họ Park, như vậy rất hữu ích…


- Tao dám một mình đến đây, mày cảm thấy là tao đang tự tìm đến cái chết sao?

Dương Thần bất đắc dĩ cười một cái.

Ánh mắt Goh Chai nghi ngờ nói:

- Tao biết mày nhất định không phải là một kẻ tầm thường, thì mới có thể trải qua nhiều chuyện như vậy rồi mà vẫn sống sót được, nhưng cái mà chúng ta so sánh không phải là thân thủ, mấy chục khẩu súng ở đây đang chĩa vào mày, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn giơ tay lên và quỳ xuống.

Dương Thần sờ sờ cằm:

- Chúng ta đánh cược, thế nào nhỉ?

- Đánh cược gì?

- Nếu như tất cả chúng mày đều nổ súng mà tao chết thì đương nhiên không nói làm gì, nhưng nếu như tao còn sống thì mày phải nói cho tao biết tên cầm đầm Bắc Phù Dư của chúng mày là ai, thân phận thực sự của gã, hơn nữa còn phải nói cho tao biết ai thông đồng với chúng mày để đối phó với nhà họ Park, thế nào?

Dương Thần biết rằng, Bắc Phù Dư nhất định là có kỷ luật nghiêm khắc, nếu không thì cũng không khó khăn để tìm tài liệu về bọn họ như vậy.

Nếu như mình có thể thông qua Goh Chai biết được kẻ cầm đầm thực sự của Bắc Phù Dư là ai thì có thể có cơ hội.

- Mày nghĩ tao sẽ đánh với mày ván bài vô vị này sao?

Dương Thần nhún vai nói:

- Mày cũng thấy rồi đấy, bây giờ tao bị mấy chục khẩu súng vây quanh, với những kẻ được gọi là đàn ông Đại Hàn Dân Quốc như chúng mày, hơn nữa còn là đàn ông nằm trong tổ chức Bắc Phù Dư, chẳng lẽ lại nhát gan vậy sao?

Thốt ra những lời này, những gã đàn ông thuộc Bắc Phù Dư ở xung quanh đều hung hãn trừng mắt nhìn Dương Thần, giống như bị châm ngòi, trừng mắt phóng lửa vậy.

- Một tên Hoa Hạ ngu ngốc, khí phách của đàn ông Đại Hàn Dân Quốc chúng tao, lũ dân tộc nhát gan như bọn mày có thể thấy được sao?

- Vậy rốt cuộc mày có cược không?

Dương Thần cười thầm trong lòng. Biện pháp khích bác này đúng là hữu dụng. Những kẻ này sùng bái địa vị dân tộc của mình một cách mù quáng như bọn chúng nên mới ra nông nỗi này.

Goh Chai nhe răng cười độc ác:


- Đánh cược, đương nhiên là có rồi, nhưng chúng ta hãy đổi cách đánh cược đi.

- Ồ, cái gì?

Goh Chai lôi ra từ bên hông mình một khẩu súng lục, nhìn vỏ ngoài sáng bóng được thiết kế một cách tinh tế là có thể biết được đây không phải là loại súng thường ngày vẫn dùng.

Sau khi gỡ hết đạn ra, Goh Chai xoay vòng vòng, ra hiệu là không có viên đạn nào, sau đó lấy ra một viên đạn từ dưới lên, nhét vào trong súng.

Cuối cùng thì đạn cũng được gắn vào, nhưng cũng không biết là gắn ở vị trí nào.

- Bàn quay Nga?

- Không tồi.

Goh Chai cười nham hiểm nói:

- Thế nào, dám chơi không? Không phải mày cảm thấy bản thân rất can đảm sao? Vậy tao với mày sẽ xem xem, sự can đảm của đàn ông Đại Hàn Dân Quốc thế nào?

Dương Thần không kìm nổi cười một tràng lớn, hơn nữa không nói ra việc mình nghe thấy âm thanh chuyển động của ổ đạn kia là có thể đoán biết được vị trí của viên đạn. Cho dù mình không chú ý mà bị viên đạn bắn trúng thì cũng chỉ để lại một chút xây xước nhỏ mà thôi.

- Ai da, thật không hổ danh là đàn ông Đại Hàn Dân Quốc, hôm nay tao sẽ liều mạng, mày nổ súng trước hay là tao?

Goh Chai nói:

- Tao nổ súng trước.

Nói xong, Goh Chai không một chút do dự nhắm vào huyệt Thái Dương của mình bóp cò.

“ Cạch!”.

Không nổ đạn.

Những thuộc hạ ở xung quanh đều kính nể Goh Chai, ngẩng cao đầu chiến đấu, thật sự dấy lên lòng tự hào dân tộc.

Dương Thần híp mắt, bản thân coi thường tên Goh Chai này. Rõ ràng gã hiểu về khẩu súng lục mà gã mang bên mình, cũng đã có thể thông qua quy tắc âm thanh chuyển động của ổ đạn để phán đoán vị trí của viên đạn.


Gã đánh cược như vậy, rõ ràngg là muốn dành viên đạn cuối cùng cho người khác.

Cách làm hữu dụng như vậy, một là giải quyết được đối thủ, hai là mua được lòng người, nâng cao thêm lòng tin của đám thuộc hạ, ba là không muốn gây ra tiếng động quá lớn, ảnh hưởng đến việc rút lui, một mũi tên trúng ba đích.

- Tới phiên mày.

Vẻ mặt Goh Chai cứng rắn, ném khẩu súng lục về phía Dương Thần.

Khóe miệng Dương Thần khẽ mỉm cười, trong chớp mắt cầm lấy khẩu súng lục ở góc độ mà khiến cho mọi người không thể nhìn được, xoay xoay ổ đạn một chút.

Sau đó, nhắm vào huyệt Thái Dương của mình, nã một phát súng.

- Cũng không có gì.

Dương Thần nghĩ lại còn rùng mình, vỗ ngực một cái.

Goh Chai lại một lần nữa nhận lấy khẩu súng, nhắm vào mình bóp cò rồi lại ném lại cho Dương Thần.

Cứ như vậy được hai lượt, Dương Thần cuối cùng cũng đã nhận lấy lần bắn thứ năm.

Bọn đàn ông thuộc Bắc Phù Dư ở xung quanh đã rất ngưỡng mộ Goh Chai, trong ánh mắt đang sôi trào nhiệt huyết kia có thể thấy Goh Chai đang coi nhẹ sự sống và cái chết, đúng là một người đàn ông có khí phách.

Nhìn kẻ có trò sinh tử này, thực sự so với kẻ đang chơi kia còn căng thẳng hơn nhiều.

Còn trong lòng Goh Chai thì cười thầm, phát thứ năm, chính là viên đạn khiến cho Dương Thần chết mà gã đã tính toán.

Tốn năm phút để củng cố lòng người, một viên đạn này có thể khiến cho tên Hoa Hạ này như tự sát, đương nhiên là có lời.

Màn tiếp theo lại khiến cho Goh Chai không khỏi trợn mắt há mồm.

Dương Thần vừa mới nổ súng nhắm và huyệt Thái Dương của mình. “Cạch!”, vẫn là khoảng không.

Vẻ mặt Dương Thần tỏ ra mình may mắn:

- Ai da, không ngờ sống sót rồi. Viên đạn cuối cùng, Goh Chai tiên sinh chơi đi.

Nói xong, Dương Thần ném khẩu súng về phía Goh Chai.

- Điều này… điều này sao có thể như vậy được chứ.

Goh Chai lộ vẻ mặt hung hãn:


- Mày chơi gian.

- Chơi gian? Súng là của mày, trò chơi là do mày đề ra, đạn là do mày lắp, lại còn do mày quyết định xem ai bắn trước. Ồ, chẳng lẽ đàn ông Đại Hàn Dân Quốc chúng mày đều là một lũ chơi xấu như vậy sao?

Dương Thần châm chọc cười nói.

Goh Chai đỏ bừng cả mặt, nhìn thấy tất cả đám thuộc hạ của mình đang nhìn chằm chằm mình, biết rằng nếu như đổi ý thì không chỉ không mua được lòng người, mà ngược lại trong mắt tất cả mọi người, mình chính là một kẻ hèn nhát, dám nói mà không dám làm.

Nhưng, làm một kẻ nhu nhược còn hơn là bỏ mạng ở đây.

Goh Chai cắn răng một cái:

- Mày nghĩ tao ngu hay sao. Tao phải sống tiếp, còn phải cống hiến cho sự phồn vinh của Đại Hàn Dân Quốc này. Cho dù kẻ khác có coi thường tao, nhưng tao cũng sẽ chịu đựng để hoàn thành sứ mạng của mình.

Lòng đầy căm phẫn như hô to khẩu hiệu, Goh Chai cầm khẩu súng lục nhắm ngay vào Dương Thần, cười gằn:

- Con heo Hoa Hạ ngu xuẩn, hôm nay sẽ là ngày chết của mày.

Gã đã hận Dương Thần vô cùng, cũng không muốn lãng phí thời gian, nhắm vào Dương Thần bóp cò.

“ Cạch!”

Không có viên đạn nào được phóng ra.

Goh Chai lại một lần nữa không thể tin được vào khẩu súng mình đang cầm, gỡ ổ đạn ra mới phát hiện thấy, không biết từ lúc nào ổ đạn đã trống không.

- Mày đang tìm cái này sao?

Dương Thần lấy ra từ trong túi một viên đạn sớm đã bị rút ra, ném về phía Goh Chai.

- Tao còn tưởng đàn ông Đại Hàn Dân Quốc chúng mày gan lớn cỡ nào chứ, sợ chết như vậy sao không nói sớm, một ổ đạn rỗng mà cũng có thể dọa chết được chúng mày.

Dương Thần nhếch miệng cười nói.

Goh Chai sắc mặt trắng bệch, dường như cảm thấy những người khác trong Bắc Phù Dư như đang nhìn mìnhkhinh bỉ.

- Mày dám đùa giỡn với tao…

Goh Chai nghiến răng, trừng mắt nhìn:

- Tất cả còn ngây ra đó làm gì, nổ súng đi. Biến hắn thành tổ ong vò vẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận