Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Vú Vươnglà một người phụ nữ lớn tuổi, tất nhiên chắc chắn sẽ không bị chú ý mấy. Bà quay vào phòng bếp bận rộn một lúc, cũng sẽ không có người nào để ý.

Trong lúc cấp bách, sau khi Tiêu Chỉ Tình nói xong, nhanh chóng làm bộ như không có việc gì.

Vú Vương cũng là người nhanh trí. Bà lặng lẽ không lên tiếng giả vờ như nghi ngờ liếc mắt nhìn mọi người, sau đó liền lặng lẽ trở lại phòng bếp, coi như muốn pha trà đãi khách bình thường.

Trên thực tế, Tuyệt Kiếm Đạo Nhân cũng không có hứng thú để ý đến mẹ con vú Vương. Ông ta chỉ đang tập trung chú ý vào Ninh Tâm và Ninh Đức.

- Người Ninh gia thật đúng là càng lúc càng to gan. Lại công khai ở chỗ thế tục như thế, không sợ nhà khác bất mãn sao?

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân cười lạnh nói.

- Tuyệt Kiếm, đừng tưởng rằng tu vi của ông cao hơn chúng tôi một, là có thể giả vờ tài giỏi. Gia tộc Thượng Cổ chúng tôi vốn có người sẽ đến thế tục rèn luyện. Hai anh em chúng tôi ra một chút, cũng không có gì là quá đáng cả.

Thật ra ông đừng giống với người tiền nhiệm của mình, thiền sư Thiên Âm, xuất sư chưa đánh đã chết trước. Ha ha... Sứ giả Hồng Mông không ngờ bị người trong thế tục giết chết. Đây chính là chuyện hơn trăm ngàn năm qua mới nghe lần đầu.

Ninh Tâm châm biếm nói.

Gia tộc Thượng Cổ và Hồng Mông vốn là lặng lẽ phân cao thấp. Thật ra hai bên vốn không có thiện cảm với nhau, nói móc mọi thứ đều có thể.

- Hừ, bần đạo không có thời gian phí lời với hai người các ngươi.

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nhìn về phía Sắc Vi, cười nói:

- Vị nữ đạo này, cô đã bước vào Hóa Thần Kỳ, dương thọ tăng nhiều, đã không còn là kẻ phàm phu tục tử nữa. Cô ở lại thế tục cũng không có ý nghĩa gì, nên theo tôi đến Hồng Mông đi.

Trong lòng Sắc Vi nghiêm nghị, chợt nhớ tới lúc trước Tiêu Chỉ Tình đã từng nhắc qua. Tu sĩ bước vào Hóa Thần Kỳ đều đã tiến vào Hồng Mông.

Hoá ra, Tuyệt Kiếm Đạo Nhân này tới vì muốn mình vào Hồng Mông!

Sắc Vi tất nhiên không có khả năng đồng ý. Cô lắc đầu nói:

- Đạo trưởng, tôi không ý định muốn vào Hồng Mông.

- Sao?


Tuyệt Kiếm Đạo Nhân vừa nghe, không khỏi bật cười nói:

- Chỉ sợ là nữ đạo cô chưa biết được lợi ích khi tiến vào Hồng Mông thôi. Cô tuổi còn trẻ, tôi thấy chỉ sợ cô cũng là tán tu gặp được kỳ ngộ tốt mà thôi.

Cô còn chưa xác định rõ ràng, nếu cô vào Hồng Mông, có thể ở trong ảo cảnh, thu hoạch thêm linh khí thiên địa nồng đậm. Đồng thời, người trong Hồng Mông sẽ có phát linh đan theo số lượng quy định, thậm chí sẽ cấp pháp bảo cho cô.

Nếu cô cố gắng hết sức nhanh chóng nâng cao tu vi, đột phá Độ Kiếp Kỳ, vào Hồng Mông mới là chính đạo của con, ở lại thế tục, chỉ làm chậm trễ con đường của cô mà thôi.

Sắc Vi vẫn cười lắc đầu.

- Không được. Đạo trưởng, tôi không có hứng thú đối với điều này.

Sự kiên nhẫn của Tuyệt Kiếm cũng có hạn. Ông ta lập tức tỏ ra không hài lòng nói:

- Cho dù cô không có hứng thú, cũng nhất định phải theo tôi tới Hồng Mông! Một tu sĩ Hóa Thần Kỳ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng với cân bằng thế tục.

Cho dù cô muốn ở lại thế tục tu hành, cũng phải sau khi cô theo tôi quay về Hồng Mông, được các trưởng lão phê chuẩn, ở xác định địa điểm tiến hành tu hành.

Nếu các tu sĩ Hóa Thần Kỳ trở lên như cô làm bậy như vậy, kia trong thế tục này chẳng phải là loạn thành một đống sao?

Cô còn không chịu ngoan ngoãn theo tôi đi vào, bần đạo không thể làm gì khác hơn là lấy tu vi cao hơn cô, ép cô về Hồng Mông!

- Dựa vào cái gì mà cô ấy nhất định phải đi Hồng Mông? Sắc Vi có thể tiến vào Hóa Thần Kỳ là vì sự cố gắng và bản lĩnh của cô ấy. Hồng Mông không giúp cô ấy, tại sao cô ấy muốn nghe theo Hồng Mông? Hơn nữa bọn họ chẳng phải cũng là Hóa Thần Kỳ sao? Vì sao bọn họ có thể tùy tiện sống ở thế tục?

Nghe không lọt tai, Mạc Thiện Ny chỉ vào Ninh Tâm và Ninh Đức, bất bình thay cho Sắc Vi.

- Chỉ là một con nhóc tu vi Hậu Thiên, mà cũng dám nói chuyện với bần đạo như vậy. Hừ! Mặc dù bần đạo không mở sát giới, nhưng nếu cô bất kính như vậy, chớ trách bần đạo ra tay độc ác!

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân khiển trách.

Sắc Vi vội vàng kéo Mạc Thiện Ny ra phía sau người, ra hiệu cho chị em mình đừng nói chuyện.

Ninh Tâm ha ha cười nói:


- Chúng tôi là người gia tộc Thượng Cổ, Hồng Mông sao có thể quản được. Tôi nói này cô bé. Cô nghe theo Tuyệt Kiếm Đạo Nhân đi. Ông ta là Hóa Thần thời kì cuối. Hơn nữa với ngự kiếm thuật là sở trường của lỗ mũi trâu. Cô chỉ là một Hóa Thần sơ kỳ, có phản kháng cũng vô dụng thôi.

Lúc này, Lâm Nhược Khê đã từ phòng bên đi ra. Cô nhìn thấy cảnh tượng này, cũng có chút bối rối, nhưng cô đang tâm tư rối loạn, cũng không có tâm tư nói điều gì.

Còn Ninh Quang Diệu lại lặng lẽ không lên tiếng đứng ở bên cạnh xem. Trong mắt chợt hiện lên vẻ suy tư, dường như đang tính toán cân nhắc điều gì.

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân khinh thường nhìn hai người Ninh Tâm một cái, tiếp tục nói với Sắc Vi:

- Sứ giả Hồng Mông chúng tôi tiến vào Trung Hoa, phàm là tìm được tu sĩ đã tiến vào Hóa Thần Kỳ, đều phải dẫn về Hồng Mông, tiến hành thống nhất quản thúc. Trừ phi là Tứ đại gia tộc, hoặc là người của gia tộc Thượng Cổ, mới có thể thoát khỏi quyền quản lý của Hồng Mông. Những người khác cũng không được cãi lời! Đây là quy củ, cô nhất định phải tuân thủ!

- Nào có quy củ như vậy. Chẳng lẽ Hồng Mông các người còn có thể định ra giới luật của trời sao? Sắc Vi là con dâu tôi, thì chính là người của Dương gia chúng tôi!

Quách Tuyết Hoa rốt cuộc không nhịn được, đứng ra lớn tiếng phản bác nói.

Lâm Nhược Khê ở bên nghe liền chấn động. Trong đôi mắt mắt cô đầy vẻ ngạc nhiên nhìn bà.

Sắc Vi cũng thoáng ngây người, cảm động nhìn Quách Tuyết Hoa, yếu ớt gọi một tiếng "Mẹ", cũng chan chứa tình cảm hòa lẫn bên trong.

Quách Tuyết Hoa có chút áy náy nhìn Lâm Nhược Khê đứng cách đó không xa, nhưng vẫn ôm chặt tay Sắc Vi, vỗ vỗ.

- Con đừng sợ. Con chính là người của Dương gia. Xem ông ta nói thế nào!

Quả nhiên Tuyệt Kiếm Đạo Nhân là híp híp mắt, nói:

- Tứ đại gia tộc, là bốn lực lượng lớn nhất trong thế tục, đều có trong tư liệu cụ thể của Hồng Mông.

Hiện nay con dâu trưởng của Dương gia, được xác nhận là con gái của Ninh Quang Diệu, Ninh Nhược Khê... Chẳng lẽ, hiện nay ngay cả tình nhân cũng có thể tính là vợ sao?

Khi Tuyệt Kiếm đơn giản nói ra "con gái của Ninh Quang Diệu", mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Hồng Mông có tai mắt khắp nơi, hiển nhiên đã lan rộng toàn bộ Trung Hoa. Đồng thời tương đối hiểu biết đối với Tứ đại gia tộc. Không ngờ ngay cả một bí mật này cũng rõ ràng, thậm chí trực tiếp gọi Lâm Nhược Khê là "Ninh Nhược Khê"!


Sắc mặt Ninh Quang Diệu vui vẻ, có vài phần chờ đợi nhìn Lâm Nhược Khê đang đứng phía sau.

Còn Ninh Tâm và Ninh Đức lại nhìn nhau cười. Đây cũng chính là tin tức bọn họ hi vọng mau chóng có thể chứng thực.

Lâm Nhược Khê cúi đầu xuống, mái tóc đen giống như thác nước che lấp khuôn mặt của cô. Không ai nhìn thấy được vẻ mặt của cô lúc này.

Các cô gái khác lại lộ vẻ uất ức. Nhưng tuy rằng không cam lòng, cũng nhất định phải thừa nhận. Cho dù Quách Tuyết Hoa xem các cô là con dâu, trong mắt người đời, các cô lại không phải.

Nhưng lúc này, quan trọng nhất vẫn là không thể để Sắc Vi bị đưa đi!

Dù sao Sắc Vi cũng là người từ nhỏ lớn lên trong hắc đạo, thật sự bị chọc tới không có đường thối lui. Cô cũng không nhẫn nại nữa. Trong mắt cô đầy kiên quyết nói:

- Tôi sẽ không đi theo ông. Nếu ông muốn dẫn tôi đi, vậy thì ra tay đi.

- Cô chắc chứ?

Mặt Tuyệt Kiếm Đạo Nhân lộ vẻ giận dữ.

- Là ông ép tôi. Tôi không có lựa chọn nào khác.

Nói xong, Sắc Vi lập tức đi về phía ngoài phòng.

- Chúng ta đi ra phía sau núi, không nên phá hỏng nhà.

Sắc Vi đã tiến vào Hóa Thần Kỳ. Cô đã vài lần lén so tài với Dương Thần, cũng hiểu rõ hiện tại mình có thể tạo thành lực phá hoại thế nào.

Tuyệt Kiếm hừ lạnh một tiếng.

- Không biết điều. Được, vậy để bần đạo cho con nhóc như cô tâm phục khẩu phục!

Quách Tuyết Hoa muốn ngăn lại, nhưng bị Tiêu Chỉ Tình giữ chặt.

- Mẹ, vô dụng thôi. Chúng ta chỉ có thể tin tưởng vào chị Sắc Vi.

Quách Tuyết Hoa bùi ngùi thở dài. Bà đành phải cùng các cô gái khác đi về phía ngoài phòng. Cho dù không có cách nào ngăn cản, cũng phải đi nhìn thế nào.

Ninh Quang Diệu thoáng nhìn về phía Ninh Tâm và Ninh Đức hỏi ý. Hai người đều có tâm tình "Xem kịch vui". Bọn họ là người đầu tiên đi ra ngoài.

...


Trong một nhà trọ hoàn toàn mới ở nội thành Trung Hải. Gần tới nửa đêm, cũng chỉ có một ngọn đèn còn sáng.

Trong nhà trọ được trang hoàng tinh xảo. Trên mặt bàn đặt đầy các loại thức ăn và vỏ chai rượu. Hiển nhiên vừa có người uống đến mức cực kỳ thoải mái.

Giờ phút này, vừa trên sô pha, lão Lý đầu đã tương đối trọc, mặt đỏ như lửa, say khướt gục đầu ngủ.

Lão Lý vốn không uống được rượu, nhưng sau khi quen biết Dương Thần, dùng linh dược hạ phẩm của Dương Thần cho, thân thể cũng tốt hơn rất nhiều. Không chỉ khỏe mạnh hơn, mà sức sống cũng trở nên dồi dào.

Ông ta cảm thấy cao hứng, sau khi ăn cơm với Dương Thần xong lại uống đến khuya, mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Bên kia, Dương Thần vẫn cười tà, ôm Lý Tinh Tinh chỉ mặc chiếc áo mỏng ở trên đùi, một bàn tay tlén lút tiến vào ngực cô, nắm lấy phần mềm mại, nhẹ nhàng gảy một điểm đỏ.

- Ôi... Đừng...

Hai cánh tay ngọc ngà của Lý Tinh Tinh ôm lấy cổ hắn, trong đôi mắt đẹp có chút bất đắc dĩ và ngượng ngùng, hé mở môi đỏ mọng, từ trong cổ họng phát ra tiếng ngâm khe khẽ.

Nhưng Dương Thần làm sao nghe lời. Tay kia đã sớm vói vào trong quần cô, dần dần tới khe hở giữa hai bên mông cô, chuẩn bị từ phía sau tới vị trí riêng tư của cô...

- Anh... Anh đúng là đồ tồi... Cha em còn đang ở đây...

Đôi má lúm đồng tiền của Lý Tinh Tinh ửng đỏ.

- Ha ha, lão Lý sớm bị anh chuốc say khướt rồi. Yên tâm đi, mẹ em cũng đang ngủ. Anh có thể thấy được.

Dương Thần liếm môi.

- Hơn nữa, Tinh Tinh yêu dấu à, em không cảm thấy ở trước mặt cha em bị ông xã em đặt trên sô pha, làm chuyện ân ái, thì rất kích thích sao?

Trong con mắt Lý Tinh Tinh tràn đầy vẻ mờ mịt.

- Em sớm đã nhìn thấu, anh chính là một kẻ xấu xa... Trước kia em đã nhìn nhầm anh...

- Vậy cũng đã muộn rồi. Em đã là của anh.

Dương Thần đắc ý nói xong, nhân tiện cúi đầu, chui vào trước ngực Lý Tinh Tinh, dùng mũi ngửi ngửi mùi hơi sữa.

Lý Tinh Tinh mới ở Hàn Quốc bị phá thân không bao lâu, còn rất chịu sự trêu chọc. Dương Thần tùy ý chạm vài cái, mà thân thể mềm mại đã không còn nửa phần khí lực, trên người nhuộm một ráng hồng, chỉ có thể để mặc Dương Thần đùa bỡn vỗ về thân thể thanh xuân của mình.

Nhưng thời điểm Dương Thần chuẩn bị cởi quần bò của vợ, từng bước thân thiết với vợ, thì điện thoại di động đặt trên bàn chợt đổ chuông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận