Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Trung Hải, tại biệt viện phía tây ngoại ô.

Đã là ngày thứ hai kể ừ khi Dương Thần từ Yến Kinh trở về, vào bữa sáng.

Trên bàn ăn, ngoài Lam Lam vẫn ăn uống hồn nhiên như mọi hôm ra, thì Lâm Nhược Khê, vú Vương và Dương Thần đều không có tâm trạng để ăn uống.

Thực ra, Dương Thần cả đêm không ngủ, ngồi trên ghế sô pha tại phòng khách suy nghĩ cả đêm.

Đi tìm Tuệ Lâm? Hay là để cô tự về núi Nga Mi?

Dương Thần phát hiện, trái tim của hắn vẫn đang dao động, chưa thể dứt khoát được.

Lâm Nhược Khê ăn được một nửa, rồi bất chợt buông đũa, nói với Dương Thần:

- Tuệ Lâm đã về núi Nga Mi rồi đúng không?

Dương Thần sửng sốt:

- Sao em biết?

- Cô ấy nhắn tin cho em, nói em không phải suy nghĩ nhiều, lại nói xin lỗi công ty của em.

Ngữ khí của Lâm Nhược Khê rất bình thản, nhưng ánh mắt lộ vẻ buồn buồn.

Dương Thần cười tự diễu:

- Sao cô ấy không nhắn tin cho anh?

- Anh muốn đi tìm cô ấy?

Lâm Nhược Khê đột nhiên hỏi.

Dương Thần ngạc nhiên, ngơ ngác không biết nên trả lời thế nào.


- Nếu anh muốn đi, em sẽ không ngăn cản anh.

Lâm Nhược Khê nói rõ ràng từng chữ một.

Dương Thần thở dài:

- Anh biết em sẽ không ngan cản anh, bởi vì cô ấy là Tuệ Lâm, nhưng cũng chính vì vậy mà anh không thể đi được.

Lâm Nhược Khê cười gượng:

- Em không biết là nên vui, nên thấy tiếc nuối hay nên thấy đau lòng đây?

- Đừng nghĩ nhiều nữa! Không ai làm sai điều gì cả, con người sống trên đời luôn có những chuyện không như ý mình, nhưng cái chính là phải vượt qua được nó. Tuệ Lâm còn trẻ, có lẽ cô ấy đã nghĩ thông suốt được nhiều chuyện tron lúc tu luyện.

Dương Thần an ủi.

Lâm Nhược Khê thầm thở dài, đây không phải là chuyện Tuệ Lâm có nghĩ thông hay không, mà vấn đề là trong lòng anh rốt cuộc đã nghĩ gì về chuyện của Tuệ Lâm.

Đương nhiên, Lâm Nhược Khê cũng không nói ra, vị trí của cô hiện giờ khá mẫn cảm, cô đành chỉ biết im lặng.

Lắc lắc đầu, Lâm Nhược Khê đưa tay xoa đầu Lam Lam, sau đó đứng dậy chuẩn bị đến công ty.

Dương Thần nói một cách ngây ngô:

- Em không ăn nữa sao? Công ty có việc gấp gì sao?

- Không. Là em có hẹn, hơn nữa cũng phải chuẩn bị nhiều thứ cho cuộc họp.

Dương Thần giật mình, nói:

- Bà xã, không phải em thực sự muốn rút lui đấy chứ?

Lâm Nhược Khê gật gật đầu:


- Không phải hôm qua đã nói với anh rồi sao, anh còn nói sẽ ủng hộ quyết định của em mà.

- Nhưng cũng không gấp như vậy chứ, dù sao em cũng phải chọn người kế nhiệm phù hợp chứ. Ngọc Lôi là một tập đoàn xuyên quốc gia lớn, người có năng lực, lại quen thuộc với công việc của công ty đâu phải dễ tìm.

Dương Thần cảm thấy người con gái này đúng là làm việc gì cũng nhanh gọn.

Lâm Nhược Khê cười thần bí:

- Nếu như anh hiếu kì, có thể xuống tổng bộ, người kế nhiệm em đã chọn rồi, chiều hôm nay sẽ tới công ty.

Nhìn thấy cô còn thừa nước đục thả câu, Dương Thần có một dự cảm bất thường, có cảm giác như bản thân lại bị “ đùa giỡn” rồi!

Bất luận thế nào, Ngọc Lôi lớn như vậy lại đột ngột thay đổi người đứng đầu, đây là một sự kiện chấn động.

Đặc biệt là chuyện của Tuệ Lâm, khiến cho ngành giải trí của Ngọc Lôi bị đả kích, khiến cho cổ phiếu của Quốc Tế Ngọc Lôi rớt giá vài điểm.

Đương nhiên, vì công ty giải trí của Ngọc Lôi không phải là nguồn thu chính, cho nên không có ảnh hưởng lớn đến cả Quốc Tế Ngọc Lôi.

Nghĩ lại thì Lâm Nhược Khê đang ở trong giai đoạn phong độ đỉnh cao, lại đột ngột rút lui hẳn cũng khiến cho người ngoài cảm thấy tò mò.

Vì tối qua Lâm Nhược Khê cũng đã họp mặt những người chủ chốt của Ngọc Lôi tại Hoa Hạ, cho nên mới sáng sớm đến công ty, những nhân vật chủ chốt này đã ngồi yên vị tại phòng hội nghị.

Trong đó đương nhiên cũng có cả Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc, nhưng cả hai cô cũng không rõ Lâm Nhược Khê định làm gì, cho nên với những câu hỏi của đồng nghiệp họ cũng chỉ biết lắc đầu.

Đổi chủ tịch đối với những công ty khác mà nói có lẽ là chuyện cần phải vô cùng thận trọng, nhưng ở Ngọc Lôi, nói khó thì là khó, nói đơn giản thì là đơn giản.

Mọi quyền hành của Ngọc Lôi hầu hết đều nằm trong tay Lâm Nhược Khê, cô nói không làm nữa, thì không ai có thể ngăn cản, không ai có quyền xen vào.

Điểm mấu chốt là Lâm Nhược Khê tình nguyện nhường ghế Tổng giám đốc cho ai, điều này ảnh hưởng tới đãi ngộ của toàn bộ nhân viên của Ngọc Lôi, nên tự nhiên được mọi người quan tâm tới.

Mười giờ, Lâm nhược Khê xuất hiện đúng giờ tại phòng họp, vừa nhìn thấy cô khuôn mặt bình thản bước vào phòng mọi người trong phòng, kể cả các nguyên lão cũng nhất loạt đứng dậy đón tiếp.


Vài năm lăn lộn chốn thương trường, đã khiến cho cô gái trẻ Lâm Nhược Khê có được ảnh hưởng nhất định tới nững người có mặt tại đây.

Dương Thần không tham dự hội nghị cấp cao của công ty, mà chỉ lặng lẽ đứng ở cửa phòng họp, chờ đợi “sự bất ngờ” của Lâm Nhược Khê.

Triệu Hồng Yến đi theo sau Lâm Nhược Khê, tâm trạng phức tạp, cô là một trong số những người biết được ý định từ bỏ ghế chủ tịch của Lâm Nhược Khê sớm nhất, vì vậy cô phụ trách liên hệ với người phụ trách các phân công ty đến tham dự cuộc họp này.

Cũng chính vì vậy mà Triệu Hồng Yến luôn ở trong trạng thái mơ hồ, nếu như Lâm Nhược Khê không làm chủ tịch nữa, vậy trợ lý như cô sẽ ra sao?

- Mọi người ngồi đi.

Lâm Nhược Khê đưa tay ra hiệu mời mọi người ngồi.

Cả căn phòng im lặng tới mức đến tiếng lá rơi cũng có thể nghe thấy được, mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn Lâm Nhược Khê.

Lâm nhược Khê trầm ngâm một lúc, sau đó mới khẽ cười, nói:

- Tôi biết mọi người hiện giờ trong lòng đang rất phức tạp, nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì tới điều tôi sắp tuyên bố sau đây.

- Tôi muốn từ chức, xóa bỏ chức vụ Tổng giám đốc Quốc Tế Ngọc Lôi.

Cả căn phòng bắt đầu nhốn nháo, các nguyên lão có vẻ như vẫn không thể tin được điều này, chỉ biết nhìn Lâm Nhược Khê.

- Tổng giám đốc Lâm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, công ty hiện nay chẳng phải đang phát triển rất tốt hay sao, làm sao có thể thiếu cô được.

- Đúng vậy, Tổng giám đốc Lâm, có chuyện gì khó khăn cứ nói với chúng tôi, Ngọc Lôi chúng ta đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, có gì đáng sợ chứ?

...

Có người không kìm được đã bắt dầu khuyên ngăn Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê lắc đầu, ra hiệu cho mọi người im lặng:

- Tôi không làm chủ tịch nữa, không có nghĩa tôi sẽ hoàn toàn từ bỏ Ngọc Lôi, đây là công ty mà bà tôi đã bỏ ra bao nhiêu mồ hôi nước mắt mới gây dựng được. Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, nó giống như ngôi nhà thứ hai của tôi... Tôi sẽ không vứt bỏ ngôi nhà của mình.

Điều tôi muốn nói là, mặc dù tôi từ bỏ ghế Chủ tịch, nhưng cổ phần của công ty tôi vẫn sẽ nắm trên 50%, tôi vẫn sẽ là Tổng giám đốc của công ty, chỉ có điều... Vì một số chuyện cá nhân, tôi không thể như những năm trước, ngày ngày tới công ty làm việc được.

Mọi người trong phòng hội nghị lúc này mới yên tâm được đôi chút, nhưng vẫn có người nghi hoặc không thể hiểu nổi.

- Tổng giám đốc Lâm, cô chỉ làm Chủ tịch hội đồng quản trị, là do áp lực công việc quá lớn ư?


Lâm Nhược Khê cười:

- Rất nhiều nguyên nhân, tôi nghĩ mọi người cũng đã nghe nói, hiện tại tôi không chỉ kết hôn rồi, mà đã có một đứa con rồi, tôi muốn giành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh con gái, nhìn con bé khôn lớn.

Còn nữa, chồng tôi cũng không muốn tôi suốt ngày chỉ biét có công việc, tôi cũng nên giành nhiều thời gian hơn bên gia đình.

Mặt khác, tôi thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, thực sự nên để cho bản thân có thời gian nghỉ ngơi, hiện nay vừa hay lại là thời kì hoàng kim của Ngọc Lôi, tôi cũng không còn nhiều việc để làm nữa, cũng là lúc nên nhường lại chức vụ này rồi.

Các nguyên lão thì thầm ghé tai nhau nói điều gì đó, đối với lý do kiểu này, họ cũng có thể hiểu được, dù sao đa số những người ngồi đây cũng đều là các bậc làm cha, làm mẹ.

- Nhưng Tổng giám đốc Lâm, nếu cô từ chức, vậy ai sẽ là người tiếp nhận chức vụ này? Người này chắc chắn phải là người hiểu rõ về Ngọc Lôi, có kinh nghiệm làm việc ở Ngọc Lôi, hơn nữa phải có năng lực.

Có người hỏi.

Lâm Nhược Khê nhìn lên đồng hồ treo tường, nói:

- Người tiếp nhận chức vụ này hẳn cũng đã đến rồi, mọi người đợi một lát.

Trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, có lẽ khoảng hai phút sau, người luôn đứng lặng lẽ cạnh cửa đột nhiên đứng thẳng dậy...

Khi Dương Thần nhìn thấy đôi nam nữ từ thang máy bước ra, lâph tức mồm há hốc.

Người con trai mặc âu phục chỉnh tề, thắt cà-vạt đỏ, khuôn mặt sáng sủa, người con gái mặc dù tướng mạo bình thường, nhưng chiếc cổ cao khiến cô trở nên kiêu sa.

Tiết Minh và Ngô Nguyệt?

Dương Thần không sao nghĩ tới chuyện đôi uyên ương đã biệt tăm biệt tích tại Mỹ, bây giờ lại trở lại đây.

Không chỉ có Dương Thần, khi Tiết Minh và Ngô Nguyệt bước vào phòng họp, những người khác cũng đều sửng sốt.

Tiết Minh nhìn Dương Thần cười một cách khó hiểu, cười như đang ngại ngùng, còn Minh Nguyệt thì lễ phép cúi người như muốn cảm ơn.

- Đây...Đây chẳng phải là...phó tổng giám đốc Lý đấy sao?

- Còn có cả trợ lý Ngô, chẳng phải nói đã đi Mỹ rồi sao?

Nhưng vị lãnh đạo cấp cao bình thường của Ngọc Lôi hết sức kinh ngạc, còn những người biết rõ sự tình từ đầu như Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc thì chỉ lộ vẻ mặt nghiêm túc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận