Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Nhân viên phục vụ của tiệm ăn Tôm hùm nhỏ cũng sững sờ một lúc lâu,
mới đưa lên thực đơn, chỉ vì dung mạo và khí chất của Lâm Nhược Khê quả
thực quá kinh người, giống như một Tiên nữ từ trên trời bỗng nhiên hạ
xuống chợ rau dưới phàm trần mua thức ăn vậy, cái này khiến người ta
nhìn trân trân không nói lên lời.

Không ít người đi qua con
phố này, đều nhìn người con gái bên cửa sổ của tiệm ăn Tôm hùm, cũng
không kìm chế nổi mà chậm bước chân lại. "Sinh"

Triệu Hồng
Yến là người có xuất thân bình thường, nhưng cũng không quen, chỉ là
nhìn thấy Lâm Nhược Khê thản nhiên ngồi trên ghế băng bẩn thỉu, quần áo
giá trị đến hơn chục nghìn dính dầu mỡ, không khỏi choáng váng và đau
lòng.

Lâm Nhược Khê cũng không cảm thấy không ổn, chỉ chỉ vào thứ trên thực đơn nói:

- Hai đĩa tôm hùm nhỏ, cái này, cái này, mấy món rau này nữa, mang thêm cả canh cải bẹ nữa.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng làm theo, đi vào phòng bếp còn không quên một bước quay đầu lại nhìn ba lần, người con gái này quả thật đẹp vô
cùng, không hóa trang mà sao nhìn lại còn đẹp hơn cả thiên hậu Lâm Tuệ
nữa!?

Triệu Hồng Yến khóc không ra nước mắt, là mời mình cùng ăn một bữa cơm, nhưng mình còn chưa chọn món mà, mình đâu muốn ăn tôm
hùm nhỏ!

Nhưng Lâm Nhược Khê cũng không để ý lắm đến cô, đợi
sau khi tôm hùm được đưa lên rồi, liền tự mình bắt đầu gắp một con ra
trước, rồi chầm chậm lột vỏ…

Cô lột rất cẩn thận, cố gắng không để đầu ngón tay chạm vào thịt tôm, hơn nữa còn để con tôm đầy đủ toàn vẹn.

Triệu Hồng Yến cũng không am hiểu lắm về những thứ này, lột nửa ngày
cũng chưa ăn được vài con, theo quán tính liền xới một bát cơm, rồi ăn
cùng với những thức ăn khác.

Lâm Nhược Khê sau khi lột được hơn chục con, bỗng nhiên đặt con tôm hùm mới lột được một nửa xuống, chầm chậm ngẩng đầu nói:

- Hồng Yến… bóc tôm, hình như cũng không thoải mái lắm…cho dù tôi có
thể khống chế được lực, cũng không thấy có thể nhanh được là bao…

Triệu Hồng Yến nuốt cơm xuống, cười nói:

- Giám đốc Lâm, sao cô tự nhiên lại nghĩ đến chuyện ăn tôm hùm nhỏ?


Lâm Nhược Khê ánh mắt lộ vẻ suy nghĩ phức tạp, im lặng một lúc, cười giống như hoa lan trắng nở rộ:

- Vì … ngày trước có người, giúp tôi lột vỏ tôm đầy một đĩa… cái hương vị đó, ăn rất ngon.

- Tôi nghĩ hôm nay đến nếm thử… nhưng những con tôm mà tôi lột vỏ, mùi vị của nó có cảm giác không ngon như lúc trước nữa…

Triệu Hồng Yến dừng lại một lát, cười cười, trong lòng nghĩ quả nhiên
không sai, người có thể dẫn Lâm Nhược Khê đến một nơi như này, còn lột
vỏ tôm cho cô ấy ăn, chỉ có thể là người đàn ông đó.

- Tôi
nhớ, lúc đó tôi còn nói anh ấy là đồ ngốc, bây giờ xem ra, tôi cũng
không sai, khó lột như vậy, còn lột nhiều như vậy…

- Giám đốc Lâm, cho tôi nói thẳng, chẳng lẽ cô không phải là đồ ngốc sao?

Triệu Hồng Yến thầm than:

- Thực ra tôi vẫn không hiểu, cho dù cô có khổ đến mức bất đắc dĩ,
chẳng phải là nên đối mặt sao, tôi, những người trong công ty, đều coi
cô là thần tượng, cô quả cảm và kiên quyết như vậy dẫn dắt mọi người đến ngày hôm nay.

- Nhưng vì lần này dính đến chuyện cá nhân bản thân, nhất định phải trốn ở trong này sao… Hôm nay cô có thể kéo tôi
đến đây, còn chẳng phải là vì cô làm thế nào cũng không quên được Dương
Thần đó sao?

Không khí hình như có chút buồn muộn, hơi thở cũng cảm thấy mệt mỏi.

Lâm Nhược Khê nhợt nhạt cười nói:

- Không đơn giản như vậy… Đời người không phải chuyện làm ăn, làm ăn,
thất bại rồi, lỗ rồi, tất phải đóng cửa rồi, chỉ cần người vẫn còn
sống, bất luận hi sinh như nào, cũng có thể ngóc đầu trở lại… Cho nên,
tôi không sợ.

- Nhưng, đời người lại khác, có một số chuyện,
tôi cũng không dám đánh cược. Vì, một khi tôi thua rồi, thất bại rồi,
thì nó sẽ có tính chất hủy diệt. Tôi không thể quay ngược lại thời gian, cũng không thể vượt thời gian. Thua rồi, thất bại rồi, chính là kết
thúc… Cho nên, tôi lựa chọn sợ hãi.

Thời gian dường như trở nên tĩnh lặng vào thời khắc này.

Triệu Hồng Yến không nói gì nhìn Lâm Nhược Khê, cô từng ngưỡng mộ, bây
giờ cũng ngưỡng mộ, người con gái trước mặt này có một dung mạo xinh

đẹp, trí tuệ, và cả tình yêu mà cô không thể nào bằng được.

Nhưng bây giờ, cô cảm thấy người con gái trước mặt này, nhiều bi ai hơn, dung mạo, trí tuệ, tình yêu của cô, dường như cũng chưa mang đến hạnh
phúc cho cô ấy.

Có lúc hạnh phúc nhìn giống như có ngay trước mặt mình, nhưng thực tế thì lại cách xa nghìn dặm.

Đang lúc hai người con gái còn đang trầm mặc, không nói với nhau lời
nào, không biết từ lúc nào, một bóng người lẳng lặng đi từ bên ngoài
tiệm tôm hùm vào, từng bước đến bên bàn ăn của hai người, đứng yên.

Một giọng nói quen thuộc, lại không thể tin được vang lên bên tai hai người…

- Cô ngốc… Anh chẳng phải sớm đã nói em là cô ngốc sao… có cái gì mà
không dám đánh cược chứ? Mặc dù đời người nếu như thua cuộc rồi, vậy thì có thể là kết thúc hoàn toàn… Nhưng, nếu như từ lúc bắt đầu em đã không đánh cược, đời người đó chẳng phải sớm đã tuyên án kết thúc rồi sao…

Vẻ mặt buồn bã của Lâm Nhược Khê hiện lên chút kinh ngạc, sau đó ngẩng
đầu lên, lọt vào tầm mắt, quả thật chính là Dương Thần với nụ cười quen
thuộc!

- Anh… anh làm sao có thể…

Không chỉ có Lâm Nhược Khê, Triệu Hồng Yến cũng giật mình kinh hãi, có chút ngơ ngẩn rồi.

Dương Thần không trả lời ngay, mà lại lấy ra một con tôm hùm từ trong đĩa, tay vừa lột, vừa nói:

- Từ khi em lên xe bus anh liền nhìn thấy rồi, anh muốn xem em đi đâu,
quả nhiên… em đến đây… Ha ha, tiểu bảo bối Nhược Khê, mặc dù anh không
biết em rốt cục đã dấu anh cái gì… Nhưng, em dù có nói không yêu
anh, không nhớ anh, không muốn đi cùng anh, anh có đánh chết cũng không
tin đâu…

Lâm Nhược Khê mím môi hiện lên má lúm đồng tiền, vô cùng xinh đẹp, cô tuyệt đối không ngờ, Dương Thần lại xuất hiện, lúc này, cô cũng không biết phải nên như nào.

Hiển nhiên, Dương Thần khi đứng bên ngoài cũng đều nghe thấy hết những gì mà bọn họ nói, nên lúc này mới tiến vào.

Dương Thần vô cùng nhanh nhẹn, chỉ loáng một cái, cũng đã lột sạch vỏ của một con tôm hùm, chỉ còn lại thịt mềm non.

- Nào, há mồm ra.

Dương Thần nhấn thịt con tôm hùm đến môi của người con gái kia.


Lâm Nhược Khê phát hiện những người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm
vào hai người họ, lộ ánh mắt mờ ám, còn Triệu Hồng Yến thì lại ngồi đối
diện cười trộm, khó mà kìm chế nổi hai bên tai càng lúc càng đỏ rần.

- Anh làm gì vậy! Mọi người đang nhìn kìa!

- Sợ gì, anh làm cho bà xã mình cũng là chuyện bình thường, ai dám nói nhiều lời nhảm nhí anh sẽ đạp bay người đó.

Dương Thần mặc kệ nói.

- Em… em muốn ly hôn với anh!

Lâm Nhược Khê cố gắng khiến mình trở nên lạnh lùng hơn chút, có thể lúc này nhìn thế nào khuôn mặt cũng giống như một cái bánh bao phình to,
ngoài sự đáng yêu ra thì rất xinh đẹp.

Dương Thần mỉm cười:

- Kỹ năng diễn xuất của em bây giờ cũng tệ rồi đấy, đây là kiêu ngạo, hiểu không?

- Em…

Lâm Nhược Khê tức đến phát khóc, lúc này làm thế nào mới được đây, bản
thân mình không ngờ vì đến ăn một lần tôm hùm nhỏ mà xôi hỏng bỏng không thế này sao?!

Cô cũng không biết, cho dù cô không ra khỏi
Ngọc Lôi đi ăn tôm hùm, thì Dương Thần cũng quyết tâm quấn chặt lấy,
thậm chí muốn ôm đùi cô mà la lớn.

Cô vừa tỏ vẻ nguy hiểm thế này, lại khiến Diệp Mặc thầm vui, tiết kiệm được không ít công sức.

- Cô ăn đi, ông xã của em đối xử với cô cũng không tệ mà!

Có một người đàn ông trung niên ngồi bàn kế bên cười ha hả nói.

- Hóa ra là vợ chồng cãi nhau à, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, đừng nóng!

Lại có người bước đến khuyên.

Không ít người đều có thiện ý pha trò, người con gái tên Lâm Nhược Khê
sắc mặt đỏ bừng như gấc, không biết nên thế nào cho phải.

Dương Thần thở dài, ấm giọng nói:

- Được rồi, bảo bối Nhược Khê, anh không quan tâm em có nguyên nhân gì, em có thể cứ che dấu anh, anh cũng sẽ không ép em nói cho anh biết,
anh chỉ muốn nói, anh sẽ không buông tha em đâu.

- Anh không
muốn làm cái lựa chọn “vô tư” gì đó, anh giữ lấy em với sự ích kỷ cực
điểm, anh không muốn vi phạm bản tâm của chính mình, cũng không muốn lại nghe thêm bất cứ lý do và mượn cớ nào của em nữa, vì anh cũng đã nhìn
thấu tâm ý của em rồi.

Lâm Nhược Khê bỗng nhiên đứng dậy, một tay gạt con tôm hùm mà Dương Thần vừa bóc, tức giận quát lớn:


- Anh thì biết cái gì! Em là em sẽ không ở cùng với anh nữa! Anh sau này cũng đừng để em nhìn thấy anh nữa!!

Nũng nịu, nước mắt của Lâm Nhược Khê lại không ngừng tuôn rơi, như hạt châu trên xâu chuỗi bị đứt mà rơi lã chã

Cô gái lướt qua Dương Thần, dưới ánh mắt đang nhìn chằm chằm của mọi
người, nhanh chóng liền chạy ra khỏi cửa, một làn tóc đen bay phấp phới
dưới ánh mặt trời.

- Tiểu tử còn đứng đấy thất thần làm gì! Mau đuổi theo vợ của anh đi!

Những người xung quanh lập tức quát lớn.

Dương Thần cần gì bọn họ nói, liền lao thân ra ngoài, trong nháy mắt từ phía sau liền ôm cứng lấy Lâm Nhược Khê!

- Anh… anh buông em ra!!!

Lâm Nhược Khê giãy giụa, thậm chí còn há miệng cắn Dương Thần, nhưng
cũng không cắn được, thân thể mềm mại giãy giụa, căn bản cũng không chú ý đến bầu ngực đã ép sát vào Dương Thần, đè ép thành các loại hình
dạng.

Dương Thần ôm chặt lấy cô, ngửi thấy mùi thơm ngào
ngạt, há miệng thổi khí ấm vào vành tai cô, rồi cắn cắn lên chỗ mẫn cảm
trên vành tai.

- Đừng hòng, anh cũng sẽ không thả em ra đâu…

- Anh… Dương Thần anh buông em ra được không… chúng ta thực sự không thể nào sống cùng nhau được…

Lâm Nhược Khê khóc lóc thảm thương, cái ôm nóng bỏng này, khiến cô khó có thể bình an được.

- Anh chính là sống cùng với em! Anh chính là muốn em là vợ của anh!
Lâm Nhược Khê, không có hậu quả gì đến với anh, lại đáng sợ hơn việc mất em được…

Thân thể Lâm Nhược Khê run rẩy mềm yếu, lã chã khóc nói:

- Chẳng lẽ… Vì sống cùng em, mà anh đến chết cũng không sợ sao?

Diệp Mặc cúi xuống cười bên tai người con gái, càng cười càng phóng
đãng, khiến cho những người trên đường đi qua hai người, đều khó hiểu và tò mò, lại càng có người nghĩ người đàn ông này điên rồi.

Nhưng hai người vẫn hồn nhiên không để ý đến một cái gì hết, lẫn trong tai nhau chỉ có nhịp thở của đối phương.

Dương Thần nhếch miệng, áp sát vào tai của người con gái, từng câu từng chữ nói:

- Lâm Nhược Khê, em quá coi thường Dương Thần anh rồi… đối với anh, cái chết trước giờ không có gì đáng sợ, vì cho dù chết rồi, thì cả đời này
của Dương Thần cũng oanh oanh liệt liệt, niềm vui tràn trề.

- Đối với anh mà nói, đáng sợ nhất chính là, khi anh vẫn còn sống, lại
mất đi người mà mình yêu sâu đậm nhất, vì như vậy, cũng có nghĩa là, cho dù thân thể của anh còn sống, nhưng tâm hồn của anh cũng đã hóa thành
tro tàn từ lâu rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận