Khi nam nhân hống hách mà nói lời bộc trực, lọt vào trong tai Lâm Nhược Khê. Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy bụi gai vướng víu ở trong đầu của mình đã được một con dao nhỏ sắc bén chém nát!
Đây là một loại trút giận, một loại biểu lộ, một loại kiên trì không thể kháng cự!
Sống có gì vui, chết có gì khổ.
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên ý thức được, chính mình không để ý đến một chuyện... Tách ra có lẽ có thể tránh được một vài chuyện thống khổ phát sinh, nhưng tách ra, không phải là tất cả bắt đầu thống khổ hơn sao?
Hình như là tìm được cho mình một cái cớ để khuyên mình, ủy khuất và chua xót trong bao nhiêu ngày, đều tại thời khắc này giống như nước lũ vỡ đê, đánh sâu vào lòng của người phụ nữ.
Khe khẽ khóc, Lâm Nhược Khê cử động người, mặt nhìn về phía Dương Thần.
Hai người nhìn nhau, trên mặt Lâm Nhược Khê nước mắt nhạt nhòa, hai má đỏ bừng, bộ dáng động lòng người, đâu còn dáng vẻ lạnh lùng diễm lệ như trước.
- Anh... Anh thật sự không muốn hỏi lý do em muốn rời khỏi anh sao?
Lâm Nhược Khê không biết mở miệng như thế nào. Thật ra, cô cũng không biết, có nên nói ra hay không.
Hai tay Dương Thần xoa hai má mềm mại của cô gái, lau đi vài giọt nước mắt, cười sang sảng nói:
- Không phải em đã nói sao? Đơn giản chính là sợ anh chết đi. Mặc kệ là nguyên nhân gì, anh vẫn tin tưởng em. Em nói hay không không nói, hẳn có lý do của em.
- Anh chỉ để ý xem em có muốn ở bên cạnh anh hay không, đã từng cảm thấy hạnh phúc hay không mà thôi. Về những chuyện khác, binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn. Dương Thần anh cũng không phải chưa từng đi qua Quỷ Môn quan. Không phải hiện tại vẫn có thể an ổn sống qua ngày hay sao? Rất nhiều người muốn anh chết đi. Nếu anh vì chuyện này mà buồn lo vô cớ, vậy anh còn có thể sống được nữa hay không?
Ánh mắt Lâm Nhược Khê lộ ra vài phần oán hận:
- Anh luôn nói những lời như vậy, bộ dạng đều không để ý cái gì như vậy… Ngay cả em anh cũng không hỏi, cứ nói như vậy, thực quá kích động rồi...
- Không sao.
Dương Thần nhướng mày, dương dương đắc ý nói:
- Nghe này, người đàn ông của em là một người dùng “kích động” để quyết định nhân sinh. Nhiều khi, suy nghĩ cặn kẽ cũng không có kết quả gì tốt. Loại chuyện phải suy nghĩ quá nhiều như vậy thì để lại cho bảo bối Nhược Khê của anh. Anh vẫn đơn giản một chút tốt hơn, giống như bây giờ vậy.
Nói xong, Dương Thần cúi đầu, hôn lên đôi môi anh đào mà hắn ngày nhớ đêm mong, tách hàm răng trắng ngà, tìm được cái lưỡi thơm mềm bên trong.
- Umm!...
Lâm Nhược Khê mở to đôi mắt đẹp, giơ tay vỗ vào vai của Dương Thần, nhưng bất kể cô như ngửa đầu ra sau thế nào, Dương Thần đều gắt gao dán chặt lấy cô, không ngừng dùng đầu lưỡi cùng môi xâm chiếm đôi môi của cô.
Hết sức động tình, cả người Lâm Nhược Khê đã mềm nhũn ra, tùy ý cho người đàn ông này ở trên đường cái điên cuồng hôn mình như vậy.
Đây cũng không phải là thời đại phong kiến gì. Trên đường cái hai vợ chồng và những cặp tình nhân hôn nhau nồng nhiệt, cũng không có gì ngạc nhiên, không thiếu một số người ở bên cạnh còn huýt gió, huýt sáo và vỗ tay khen hay.
Ngẫu nhiên có người lớn tuổi đi qua, thấy một màn như vậy thì cảm thấy thương thay cho thuần phong mỹ tục, nhưng vẫn không kìm nổi liếc mắt nhìn thêm mấy lần, vụng trộm tán thưởng cái con bé này mà thật xinh đẹp, tiện nghi cho cậu thanh niên kia rồi.
Triệu Hồng Yến từ trong quán Long Hà đi ra, liền nhìn thấy vợ chồng Dương Thần đang ôm nhau, sau đó không biết nói gì, mà bắt đầu hôn nhau mãnh liệt.
Cô chưa từng nghĩ qua, Lâm Nhược Khê sẽ có một mặt như vậy. Cũng không biết sao, cô không ngờ khó có thể kìm chế được liền bật cười. Khóe mắt phát ra một dòng lệ nóng. Đây là nước mắt hâm hộ, cao hứng...
Dưới ánh mặt trời, trong phố xá sầm uất, một đôi nam nữ say sưa quấn lấy nhau.
Ước chừng qua hơn năm phút, Lâm Nhược Khê đột nhiên bừng tỉnh nhớ ra mình đang ở trên đường cái. Cô bối rối dùng sức đẩy Dương Thần ra. Mặt đỏ tai hồng nũng nịu nói:
- Anh... Anh điên rồi! Để người ta thấy cả rồi này!
Dương Thần cười ha ha, hắn đâu thèm để ý nhiều như vậy, vợ đã quay về, trong lòng vui mừng như nở hoa, một tay nắm bàn tay trắng nõn của Lâm Nhược Khê, liền chạy về phía đầu phố.
- Ai! Anh muốn đi đâu?
- Đi nói cho bé mập biết, mẹ nó nhớ nó!
Lâm Nhược Khê hơi há miệng thở dốc, mới ý thức được, nếu mình lựa chọn cùng Dương Thần đối mặt với tương lai, lại có thể ở cùng một chỗ với con gái, không cần lén lút đứng phía sau đám đông mà nhìn cô bé một cái, trong mắt không khỏi tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Chỉ khổ cho Triệu Hồng Yến đứng sau, vội vàng vào trong quán ăn trả tiền, tuy bị bỏ một mình trên đường, nhưng cô cũng không oán hận một câu, ngược lại cảm thấy vui mừng thay vợ chồng Dương Thần.
Chạy ra khỏi phố ẩm thực, Dương Thần dẫn theo Lâm Nhược Khê rẽ vào một ngõ nhỏ không có ai, liền ôm lấy cô, nháy mắt biến mất khỏi ngõ hẻm.
Trong chớp mắt, Dương Thần liền ôm Lâm Nhược Khê đến trên không trung nhà trẻ Vân Hoa, hào hứng hỏi:
- Bà xã, em có biết lớp bé mập ở đâu không? Chúng ta xuống đi tìm nó.
- Anh thần kinh sao? Lúc này nhà trẻ còn chưa tan học! Không thì chờ Lam Lam được về chúng ta tới đón con bé là được rồi?
Lâm Nhược Khê dở khóc dở cười. Đôi bàn tay trắng nõn đập một cái vào ngực người đàn ông này.
Dương Thần vừa nghe thấy thế, khóe miệng lập tức hiện lên một nụ cười tà, mờ ám nói:
- Nếu như vậy, cũng sắp tới giờ tan học rồi. Nhiều ngày như vậy đã khiến em thiệt thòi rồi. Buổi tối không có ai bên cạnh rất cô đơn phải không? Anh phải bù đắp thật tốt cho em mới được.
Không đợi Lâm Nhược Khê phản đối, Dương Thần đã ôm cô chạy về biệt viện Tây Giao. Đưa Lâm Nhược Khê vào phòng, để cô nằm trên chiếc ghế tựa dùng để phơi nắng gần ban công.
Giữa buổi trưa, ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu xuống, tình nồng như lửa.
Không đợi tiến vào phòng, Dương Thần đã đem quần áo của mình cởi ra, giật áo khoác của Lâm Nhược Khê xuống ném vào một góc ban công, cuồng nhiệt hôn cô.
Lâm Nhược Khê bị hắn trêu chọc dục vọng nổi lên, hơn nữa trong đầu cũng có ý muốn khao khát, mơ mơ màng màng. Hương vị hormone làm cho cô mất kiểm soát, bắt đầu phát sinh sự phối hợp với người đàn ông này.
Cánh tay Dương Thần dùng chút lực. Thân thể Lâm Nhược Khê liền ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, một nửa thân thể đặt ở trên người của hắn, hai bầu ngực mềm mại đè xuống ngực trần của hắn.
Hai tay Dương Thần trước tiên vuốt ve tấm lưng mềm mại trơn nhẵn của cô, cảm nhận được làn da trắng mịn không chút tỳ vết. Sau đó, hai tay khẽ ôm lấy hai bầu ngực trắng mịn của cô. Chỉ có điều bàn tay hắn mở ra, rõ ràng không thể ôm được hết, đè ép làm nó biến dạng và lõm xuống thật sâu.
Hai hạt đào hồng nhạt nhô lên, dưới sự động tình cứng rắn khác thường, ở trong lòng bàn tay của hắn tạo ra một cảm xúc mê người.
Dương Thần mở miệng, cuốn lấy cái lưỡi trơn mềm của vợ yêu đang tản ra hương thơm mê hoặc, đôi môi lướt qua cằm của cô, xuống dưới xương quai xanh quyến rũ, thân thể đi xuống co lại, lướt xuống vùng đỉnh tuyết phong, nhẹ nhàng lè lưỡi ra mà cắn liếm.
Lâm Nhược Khê bị hắn trêu chọc toàn thân ngứa ngáy, đặc biệt chỗ kia bị kích thích, càng thêm cong người như mời mọc, một sự ngứa rang tiến vào trong xương tủy, nhưng dù thế nào cũng không thể khống chế được cơn sóng đang cuộn trào trong lòng mình. Thân trên cúi xuống, tuyết phong đều đặt ở khuôn mặt của người đàn ông này.
Trong nháy mắt, mũi Dương Thần ngửi thấy tất cả đều là một mảnh hương vị ngây thơ quyến rũ. Có điều miệng có chút bận rộn không qua nổi, liếm lấy nơi này, liền đã quên nơi đó, đều hận không thể cắn một cái vào da thịt mềm mại này, nhưng lại sợ làm đau vợ yêu của mình.
Bàn tay to của hắn trượt đến cặp mông của cô, xuyên thấu qua cái quần lót ren viền hoa, trực tiếp xoa bóp cặp mông đẫy đà.
Hiện giờ kiều hoa của Lâm Nhược Khê đã nở rộ. Xúc cảm của cô hiện giờ rất dữ dội khác hẳn với lúc trước.
Ngay lập tức, Dương Thần cảm thấy bàn tay chạm qua những chỗ mềm mại, đầu óc rối tinh rối mù, dường như bàn tay chỉ muốn được chạm vào những chỗ đó.
Ngón tay duỗi ra, mơn trớn khe rãnh thật sâu kia, dừng ở cái khe đầy nước màu hồng, bên trong nước đã chảy ra ướt đẫm, hương thơm bốn phía.
Yết hầu Lâm Nhược Khê phát ra một tiếng kiều oanh, bởi vì đang ở trên ban công, cô theo bản năng gắt gao nhẫn nhịn, cắn chặt hàm răng, run lên nhè nhẹ.
Dương Thần giữ cô phía dưới thân mình, đầu gối tách ra, thân thể lại một lần nữa nhích xuống, lần này tự nhiên trượt đầu đến giữa hai đùi trắng mịn của vợ yêu.
Dương Thần không chút do dự lè lưỡi liếm, nhẹ nhàng hướng lên trên như chuồn chuồn lướt nước. Mùi thơm ngào ngạt tràn đầy trong miệng. Đây là mùi thơm độc nhất của vợ mình.
Thẳng đến khi Dương Thần đem trọn đầu lưỡi trượt vào Thủy Liêm động của cô, Lâm Nhược Khê mới giật mình. Cô muốn ngăn cản. Dù sao mà nói nơi đó có hơi bẩn, không nên liếm. Nhưng khoảnh khắc đầu lưỡi Dương Thần xoay tròn giữa cái khe ấy, khiến lời cô muốn nói phải nuốt vào trong bụng.
Loại cảm giác này, thật sự rất… (tự hiểu nhá) Khiến cô thật sự không thể kháng cự, vui mừng giống như cá gặp nước.
Đầu lưỡi Dương Thần dường không muốn an phận, ở trong cơ thể cô cứ trêu ghẹo mãi, nhắm chỗ da thịt mềm của cô, khiến cô run rẩy từng đợt, cả người giống như bồng bềnh trên mây.
Đầu lưỡi ướt át ấm áp kia không ngừng đùa nghịch, tâm tình của cô cũng lần lượt cảm thấy từng đợt vui sướng lên xuống, cảm giác như đang ở tận trên trời cao.
Tay Lâm Nhược Khê vịn vào thành ghế nằm, mặc kệ Dương Thần ở đang ở dưới thân dùng đầu lưỡi của hắn ra sức tàn sát bừa bãi, từ từ thân thể mềm mại của cô từng đợt run rẩy, nằm trên ghế có chút run run.
Đợi cho trận co rút kịch liệt qua đi, cả người Lâm Nhược Khê đã xụi lơ, lần đầu lên đến đỉnh điểm.
Nhưng Dương Thần còn chưa bắt đầu, nhanh như gió cởi quần lót của hắn ra, nơi đó sớm thành cây gậy sắt, gậy sắt giống như lửa nóng không ngừng lại vọt vào trong "Thần khí" tuyệt diệu của cô.
- A.
Cô rốt cục cũng phát ra một tiếng than nhẹ. Tuy rằng vừa rồi đầu lưỡi Dương Thần khiến cô bay bổng giống như tiên, nhưng rốt cuộc cô không chống cự nổi trước sức mạnh hung mãnh như vậy, khiến cô phải thốt ra một tiếng!
Thân thể vốn đang không ngừng co rút, xuân thủy trong người trào ra mãnh liệt, liền muốn Dương Thần dùng lực mạnh mẽ hơn một chút đâm vào bên trong một chút...
Tuy rằng xấu hổ khi mình không ngờ lại có ý tưởng “không biết xấu hổ” như vậy, nhưng cô căn bản không nghĩ được nhiều như vậy. Cô tự an ủi mình nói:
“Dù sao đó chính là chồng của mình. Đây đều là một nghĩa vụ của người vợ...”
Sau đó cô liền yên tâm thoải mái hưởng thụ cơn mưa thấm vào sau khi hạn hán đã lâu ngày...
Hai tay của cô khoác lên trên ghế, cái mông đầy đặn nhếch lên cao, mỗi một lần Dương Thần dùng sức đều cực kỳ phối hợp. Cặp đùi thon dài kẹp chặt, khiến vách tường bên trong gắt gao cắn chặt không ngờ giống như sừng rồng. Mỗi lần ra vào, lực cản giống như muốn lột đi một lớp da của Dương Thần...
Da thịt trắng mịn, nước đọng bay tứ tung, tiếng da thịt va chạm không ngừng tăng lên, ở trên ban công tạo thành khúc nhạc khiến người ta xấu hổ.
Quả thật Dương Thần đang điên cuồng hưởng thụ. Một tay đỡ lấy đầu cô, quay lại cùng hắn không ngừng hôn cuồng nhiệt, mơ hồ nói:
- Nhược Khê bảo bối... Em... Em thật tuyệt vời... Lần nào cũng giống như lần đầu.
Lâm Nhược Khê nức nở, căn bản không có biện pháp nói ra một câu đầy đủ, toàn thân da thịt tuyết trắng, nhiễm một lớp hồng nhạt, xinh đẹp vô cùng.
Ước chừng hơn một giờ sau, cuối cùng Dương Thần cũng đem dục vọng tích tụ mấy ngày xuất ra một dòng nóng bỏng tràn trề vào thánh địa chứa đựng sinh mệnh mới của Lâm Nhược Khê, làm cho nàng giống như bị kích thích lớn lao, hai chân dưới thẳng băng, lại không biết đây là sóng triều lần thứ mấy...
Ân ái qua đi, Dương Thần ôm cô vào trong phòng vệ sinh, cùng nhau tắm uyên ương, tắm rửa sạch sẽ cho cô, dùng khăn tắm bao bọc lấy cô đưa trở lại trên giường, ôm nhau hưởng thụ sự ấm áp.
Hai người yên lặng không nói câu gì. Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Lâm Nhược Khê chống đỡ thân mình đứng lên. Má lúm đồng tiền đẹp tràn đầy sắc xuân, trong lòng đầy chờ mong mà cười nói:
- Được rồi, gần đến giờ rồi. Em đi nói với Thiến Ny. Hôm nay chúng ta đi đón Lam Lam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...