- Tiêu Thần huynh, ở có quen chưa?
Nụ cười của Lam Phi rất tươi, điều này cũng có quan hệ không lớn đến độ tuồi của anh ta.
Dương Thần nhìn ra được, người thanh niên trai tráng này không để tâm chuyện hôm đó, vài phần khen thưởng cười,
- Lam Phi huynh tìm tôi có chuyện gì?
- Là thế này, nhà họ Tiêu cho phép mỗi người tu sĩ đầu nhập vào họ Tiêu,
trong một năm có thể vào tháp Thanh Đế một lần, lựa chọn công pháp hoặc
pháp thuật muốn rèn luyện, tôi vào Tiêu gia đến nay được ba năm, vừa
đúng cần lựa chọn một môn công pháp, liền nghĩ đến chuyện Tiêu Thần
huynh chắc vẫn chưa đến, nên đến tìm anh cùng đi.
Lam Phi nói rõ.
Dương Thần vừa nghe, trong lòng liền vụt sáng, hắn đã có ý đồ đối với tháp
Thanh Đế này, vì nghe Triệu Mộc Dương nói, trong tháp Thanh Đế tống giam không ít tù tội, là người hầu của Tiêu gia làm sai hoặc bị trừng phạt.
Tiêu Chỉ Tình có bị giam trong đó không?
- Đa tạ Lam Phi huynh rồi.
Đương nhiên Dương Thần không từ chối, cùng với Lam Phi bay về hướng tháp Thanh Đế.
Trên đường đi, Lam Phi dường như không quan tâm hỏi:
- Công pháp luyện thể của Tiêu huynh đệ thật sự thần kỳ, không biết học sư từ phái nào?
Dương Thần cười thầm trong lòng, thì ra vì tò mò chuyện này, mới đi đường vòng tìm lý do thuận tiện để hỏi mình.
- Dường như Lam Phi huynh cảm thấy thú vị?
Gương mặt ngăm đen của Lam Phi đỏ lên, có chút ngượng ngùng, cười ha hả nói:
- Tiêu huynh không biết đấy thôi, tôi là một kẻ mê võ, năm đó sư phụ nhận tôi làm đệ tử bảo tôi lục căn không sạch, chấp niệm quá sâu, không vào
được Phật môn, chỉ được làm tục gia đệ tử. Miễn là công pháp tôi thấy
hứng thú, tôi đều muốn tim hiểu thêm.
Tên này cũng ngay thẳng, Dương Thần tán đồng gật đầu nói:
- Không ngờ Lam Phi huynh thẳng tính, vậy tôi sẽ nói thật lòng, thật ra
tôi có năng lực kỳ lạ, không hề tu luyện qua công pháp nào, tôi cũng
không biết sao có được thân thể như vậy.
Dương Thần đã nói dối, tóm lại không thể nói đại loại như thần dương chiếu xạ, thái thanh thần lôi các thứ.
Lam Phi sửng sốt mở to miệng, dáng vẻ “Thì ra là vậy”, nhưng lại tin.
Tốc độ hai người chậm dần, anh một lời tôi một lời, tán gẫu với nhau rất
hợp, hứng thú duy nhất của Lam Phi chính là tu luyện, nghiên cứu võ đạo
và pháp môn, mà ngộ tính Dương Thần cao hơn nhiều so với Lam Phi, Lam
Phi phát hiện trò chuyện với Dương Thần rất có ý nghĩa, luôn nghĩ ra
nhiều góc độ mới.
- Cùng luận đạo tu luyện với Tiêu huynh,
nhận được nhiều lợi, cách nói của Tiêu huynh, Lam Phi rất bái phục, sau
này kết bạn với nhau thế nào?
Lam Phi nghiêm túc hỏi, đang trông mong nhìn vào Dương Thần.
Dương Thần cười khổ trong lòng, ngay cả tên của mình cũng là giả, tên này tuy đã ngoài bốn mươi, nhưng cũng quá ngây thơ, nhưng nghĩ đến kết bạn cũng không hề gì, liền đồng ý.
Lam Phi quá vui mừng,
- Thật tốt rồi! Tiêu huynh là người bạn đầu tiên của tôi tại Huyễn cảnh, sau này tôi cũng không thấy cô đơn trên lối đi rồi!
Dương Thần nghe có vẻ là lạ, liền nghi ngờ hỏi:
- Lam Phi huynh, tôi... thích phụ nữ đấy.
Lam Phi sửng sốt, suy nghĩ lại, mới cười ha hả nói:
- Huynh đệ đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không thích đàn ông! Tôi chỉ bảo
không thấy cô đơn thôi! Ha ha, cũng may tôi vừa từ giới thế tục vào
Huyễn cảnh không lâu, nếu không
cũng không hiểu ý của câu nói này.
Dương Thần tò mò nói:
- Sao, Lam Phi huynh không phải xuất thân từ Huyễn cảnh?
- Xuất thân từ Huyễn cảnh, sao lại vô tinh rời khỏi gia tộc của mình đi
vào Tiêu gia? Tôi với Tiêu huynh cũng vậy, rời khỏi từ Hồng Mông, rồi
đến nơi này, trên thực tế, tu sĩ bên dưới tam đại gia tộc ẩn danh không
phải thuộc nhà này, đều là phản đồ từ Hồng Mông, mọi người đã thấy không còn lạ lẫm nữa.
Lam Phi nói.
- Chẳng lẽ Hồng Mông không lấy điểm này làm khó? Không tăng thêm hạn chế? Dương Thần buồn bực.
Lam Phi nói:
- Trong Hồng Mông, thật ra tu sĩ từ bên ngoài đến là không nhiều, Hồng
Mông cũng được hình thành từ không ít gia tộc, ví như đảo Hồng Mông
Huyền Thiên, Trướng lão Thiên Giới Yến Vô Trần, ông ta đứng đầu một
trong mười cao thủ xếp đầu danh sách.
- Yến gia mà ông ta dẫn dắt, tại Hồng Mông có thế lực rất lớn. Một số cao thủ khác cũng kéo bè kết phái, loại trừ mà ra.
- Hồng Mông của hiện giờ không còn như Hồng Mông mà giới thế tục đã nghĩ, chúng ta cũng là vào Huyễn cảnh mới dần cảm nhận được, do đó mọi người
rời khỏi cũng là điều họp tình.
- Tài nguyên tu luyện trong
Hồng Mông, đều bị một số cao thủ được khống chế bởi tập đoàn thế lực mà
chia cắt, những tu sĩ mới vào như chúng ta, vốn dĩ không có mấy tài
nguyên, sao có thể giúp chúng ta nâng cấp? Chi cần là người có đầu óc, không quá ngu xuẩn, đều thoát khỏi Hồng Mông.
- Tiêu huynh, huynh đừng vì rời khỏi Hồng Mông mà cảm thấy có lỗi, Hồng
Mông bị như hôm nay, là tự rước lấy, họ chi ra vẻ là người bảo vệ cho
Hoa Hạ mà thôi.
- Nhưng tại huyễn cảnh, chẳng qua là mọi thứ
hỗn loạn ợp thành một thế lực lớn, cùng với tập đoàn tam đại gia tộc lớn hình thành không hề có khác biệt nhiều.
Dương Thần nghĩ đến bộ
dạng của đạo nhân tuyệt kiếm, chi hối lộ cho y vài linh đơn, y liền từ
bỏ sứ mệnh của sứ giả Hồng Mông, không khỏi tự đồng tình, quả thật tầm
thường.
Trên đường đi hai người cùng đi qua không ít hội trường rèn luyện, Dương Thần phát
hiện, Tiêu gia quả thực thâm hậu, đừng nói hóa thần kỳ, tu sĩ trong độ kiếp
kỳ, trên đường đi, ít nhất có hơn năm mươi tên, trong đó còn có vài tu
sĩ trong Minh thủy kỳ.
Đây chi là một khu đất, nếu mở rộng cả
Tiêu gia, e là có thể tập hợp trên trăm tu sĩ độ kiếp kỳ, trên ngàn tu
sĩ trong hóa thần kỳ, những cảnh giới tiên thiên càng nhiều hơn.
Còn Tiêu gia, vẫn là trong số tam đại gia tộc ẩn thế, về võ lực là thấp nhất, suy nghĩ là biết, Lạc gia và Ninh gia mạnh cờ nào
Dương Thần có thể xử hết trong khoảng mười tu sĩ Minh thủy kỳ, nhưng nếu trên trăm tu sĩ độ kiếp kỳ cùng tấn công mình, chi còn biết bỏ chạy thoát
thân, vì kiến nhiều sẽ cắn chết voi, chân nguyên cùng tập trung lại như
núi, thế nào cũng bị đè chết.
Trừ khi mình thăng cấp Thượng Thanh Thần Lôi Kiếp, cộng thêm ít ra nắm chắc Thái
Thanh Thần Lôi, như vậy, mới có thể hoàng hoàng thiên uy, Cửu Thiên Thần Lôi, tuyệt đối hủy diệt toàn thể tu sĩ độ kiếp kỳ.
Khi vừa đến tháp Thanh Đế phảng phất đâm xuyên mây, Lam Phi dẫn theo Dương Thần đi vào một cánh cổng lớn màu đỏ đen.
Trước cổng tháp Thanh Đế, một bà lão áo dài màu xám, màu tóc bạc phơ, gương
mặt nhiều nếp nhăn, đang bắt chéo chân ngồi trước đài bằng gỗ Ngô Đồng.
Dường như ngồi đã lâu không cử động, áo phục trên người đã đầy bụi trần.
Vì đã thông qua báo cáo gia chủ Tiêu Mạnh Vu cho phép, Lam Phi thẳng tay nói:
- Lam Phi, Tiêu Thần, xin mời lão lão mở cổng tháp.
Dương Thần bên cạnh ban đầu không mấy chú ý, lướt sang nhìn bà lão một cái, hiển nhiên phát hiện không mấy bình thường!
Mình... Không ngờ không nhìn được tu vi của bà lão này!?
Có thể khiến mình không thể xem được tu vi, ít nhất cũng trên Nhược Thủy kỳ, kiểu
này có khả năng vì mức độ rèn luyện thâm cao, không thể nhìn thấu.
Chẳng lẽ, một bà lão có vẻ không ưa nhìn, ngồi trông cổng, lại là cao thủ trên Nhược thủy kỳ!?
Dương Thần không dám lộ ra vẻ mặt quá kinh ngạc, sợ hãi trong lòng, suy nghĩ
lại, cũng có thể ước lượng vài phần, tháp Thanh Đế dường như là nơi
quan trọng nhất trong
Tiêu gia, có một cao thủ siêu thủ trông chừng, hợp tình hợp lý...
Nhưng, mình cũng chưa từng nghe Tiêu Chi Tình nhắc đến Tiêu gia ngoài gia chủ
Tiêu Mạnh Vu ra còn có những cao thủ Nhược thủy khác...
Bà lão
không hề trừng mắt, từ cơ thể bà toát ra một làn chân nguyên đến cửa sắt lớn, cánh cửa chầm chậm phát ra tiếng “đùng đùng”, hé ra một lối đi.
- Đa tạ lão lão.
Lam Phi có vài phần xúc động vẫy tay Dương Thần, bước vào trước tiên.
Vừa bước vào tháp Thanh Đế, phía trước là một lối đi dài, xung quanh đều là những tảng đá màu xám khổng lồ, hai bên lối đi là những thạch thất khác nhau, phía xa nhất là lối đi để lên trên.
Dương Thần đợi cánh cửa phía sau đóng lại, mới hỏi:
- Lam Phi huynh, lão lão ở bên ngoài là nhân vật nào vậy?
Dường như Lam Phi không hiểu Dương Thần hỏi điều này làm gì, lắc đầu nói:
- Tôi cũng không quá rõ, chi biết lão lão có tên Tiêu Đình Nhứ, là lão
nhân chuyên phụ trách bảo vệ tháp Thanh Đế cho nhà họ Tiêu, mọi người
đều gọi bà ta là lão lão.
- Bà ta cũng gần như không nói
chuyện. Không chi là tôi, rất nhiều lão nhân đến đây hơn chục năm, cũng
biết rất ít về lão lão... Nghe nói tu vi của lão lão mạnh đến quá đáng,
nhưng không ai từng thấy bà ta động thủ, do đó cũng chi là đoán mò.
Dương Thần đoán trong lòng, xem ra Tiêu Đình Nhữ là trên Nhược thủy kỳ, nếu
không cũng không đến bây giờ không một ai biết tu hành cụ thể của bà ta.
Cũng không biết trong gia tộc ẩn thế này phải chăng có những cao thủ âm
thầm như vậy, Tiêu Đình Nhữ vì trấn giữ bảo vệ tháp Thanh Đế bị mọi
người biết đến, nếu những cao thủ khác còn tồn tại, lại sẽ ở đâu? Đạt
đến cảnh giới nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...