Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Dương Thần và Lam Phi sau khi bàn bạc xong liền chạy thằng về nơi ở của huynh muội nhà họ Triệu

Triệu Mộc Dương đang ngồi thiền trên một tảng đá xanh trong rừng để tu luyện công pháp của mình, đang hấp thu linh khí thiên nhiên

Nhận thấy sự xuất hiện của Dương Thần, Triệu Mộc Dương mở mắt, nhã nhặn cười nói

- Tiêu huynh đệ, huynh cứ luôn lui tới chỗ của chúng tôi thì sẽ thật sự không có ích cho việc tu luyện của huynh đâu.

- Sao vậy, Triệu huynh không hoan nghênh tôi sao?

Dương Thần không khỏi than thở trong lòng, những tu sĩ này đa số mỗi ngày đều luyện công, giống như hắn không cần cứ chăm chăm vào việc tu luyện, bất cứ lúc nào cũng đang hấp thụ linh khí trời đất vậy, chỉ sợ rất ít người làm được.

Chỉ tiếc những người trong Huyễn cảnh này dường như không cách nào lý giải sự kỳ diệu của “ Vãng niệm dưỡng sinh kinh” hoặc là họ không có cơ hội giống như hắn, có thể lãnh ngộ được tinh túy trong ranh giới của sự sống chết.

Đây không biết là do được sự quan tâm của Nữ thần vận mệnh hay là do ông Trời muốn bù đắp cho cuộc đời tăm tối của hắn.

Triệu Mộc Dương tỏ vẻ thân thiết dặn dò

- Đâu có, Tiêu huynh đệ là ân nhân của Tiêu gia chúng tôi, chúng tôi luôn khắc ghi trong lòng. Có điều, khoảng một năm nữa thì đến Hội võ tam gia. Đến lúc đó phàm những tu sĩ dưới năm mươi tuổi đều có cơ hội đại diện cho gia tộc mình ra chiến đấu.

- Dựa vào tư chất và công phu luyện thể của Tiêu huynh đệ, nếu được Tiêu gia bồi dưỡng đan dược thì trong một năm có thể bước vào kỳ cuối của Hóa thần kỳ, thậm chí cũng có thể vào được Độ kiếp kỳ, lúc đó trở nên vụt sáng, tất nhiên có thể thể hiện tài năng của tu sĩ trẻ tuổi trong nhà họ Tiêu, có được sự bồi dưỡng lớn lao.

- Hội võ tam gia, những người chỉ dưới năm mươi tuổi mới được tham gia? Tại sao vậy?


Dương Thần trước giờ vẫn không hiểu rõ chuyện này tại sao lại như vậy, hình như Tiêu gia rất xem trọng Hội võ này, còn đặc biệt để Từ Á Nam mời anh trai của cô Từ Thiếu Cung đến chỉ điểm

Triệu Mộc Dương ngần người, mới phát hiện ra Dương Thần không hề biết chuyện, thế là liền giải thích một chút

Hội võ tam gia là ba gia tộc lớn trong Huyễn cảnh mỗi trăm năm sẽ tiến hành lôi đài chiến một lần, lúc mới bắt đầu thì tất cả các gia tộc trong Huyễn cảnh đều tham gia, nhưng đến nay, chỉ có ba gia tộc Ẩn Thế lớn mới có tư cách tham chiến.

- Sở dĩ có Hội võ như vậy là vì mỗi trăm năm sẽ mở ra một kỳ cảnh thượng cổ “ Thiên ma chi nhãn”

Thiên ma chi nhãn này nằm ở phía bên cực đông nam của Huyễn cảnh, nghe nói là mộ huyệt của một Thiên ma hùng mạnh, cũng nghe nói đó là một không gian đặc thù được hình thành sau khi Thiên ma tự bùng nổ, cũng có thể là một bãi chiến trường thời Thượng cổ, không hề có một lời giải thích chính xác nào.

Có điều trong Thiên ma chi nhãn tràn ngập lượng lớn những hồn ma hung tàn, hồn ma chính là một số những tu sĩ sau khi chết đi, nguyên thần bị phong tỏa bên trong Thiên ma chi nhãn, tập trung thành linh khí ở bên trong, hình thành một thể năng lượng hung ác.

Những linh hồn này có một số có trí tuệ thấp, giết người trở thành bản tính, có một số vì lúc sinh thời tu luyện khá cao nên có ý thức tự chủ.

Thử nghĩ xem đã mấy chục ngàn năm trở lại đây, bị nhốt trong địa lao trời đất, không có thân thể chỉ có những ngày có ý thức thôi, đau khổ biết nhường nào, trong sự lựa chọn của việc chết đi hoàn toàn và tìm kiếm sự phục sinh thì linh hồn từng người một đều trở thành quái vật hung hãn.

Do đó trong Thiên ma chi nhãn có rất nhiều những bảo pháp, công pháp, linh đơn bị mất tích thời Thượng cổ, nên mỗi lần mở ra, những gia tộc Ẩn Thế hay gia tộc Hồng Mông đều cho người đi vào bên trong tìm kiếm.

Những người có căn tu thấp thì không dám vào vì bên trong có không ít hồn ma, những người căn tu vô cùng mạnh thì mất đi thân xác, trở nên biến thái, cũng có thể sẽ chống lại với những tu sĩ Nhược thủy kỳ

Cho nên mỗi lần vào, mỗi thế lực đều phái ra cao thủ Nhược thủy kỳ, dẫn theo những Minh thủy kỳ khác đi vào

Sở dĩ không phải toàn bộ là những cao thủ đẳng cấp là vì nơi Thiên ma chi nhãn mở ra sẽ hấp thu nguyên khí trên người tu sĩ để giúp nó đóng cửa.


Đây cũng có nghĩa là nếu vào trong đều là những cao thủ của Nhược Thủy kỳ, e rằng chưa tới mười người thì cửa lập tức đóng lại rồi, mấy người này muốn đi ra phải chờ một trăm năm nữa, chưa gì đã bị những hồn ma đếm không hết ở bên trong giết chết rồi.

Gia tộc Ẩn Thế và Hồng Mông đều vì những tu sĩ có khả năng đi vào của gia tộc mình, khiến cho máu me đầy mình, đến cuối cùng, mọi người cảm thấy cứ tiếp tục thế này không phải cách, vốn dĩ chỉ có người của các gia tộc mới được điều đi, như vậy thì cuối cùng mọi người sẽ đều đi vào ngõ cụt.

Kết quả là bắt đầu từ mấy ngàn năm trước, mọi người định ra quy tắc, mỗi gia tộc sẽ cử ra một người tuổi trẻ dưới năm mươi tuổi, đi quyết đấu trước, gia tộc nào đứng vững sau cùng sẽ có thể được cử càng nhiều tu sĩ đi vào Thiên ma chi nhãn.

Cử ra tu sĩ dưới năm mươi tuổi, một là có thể thúc đẩy sự tu luyện của những người trẻ tuổi, mặt khác cũng có thể tránh được cảnh các các cao thủ trong gia tộc giao đấu chết dở sống dở rồi tổn thương nguyên khí, bị Hồng Mông thừa dịp xông lên.

Thêm một người cũng đồng nghĩa với việc thêm một cơ hội tìm thấy vật bảo, cũng thêm một sự đảm bảo an toàn, cho nên kết quả Hội võ cũng tự khắc trở nên quan trọng.

Điều này trở thành trăm năm một lần kiểm tra tình hình tu luyện của các tu sĩ trẻ tuổi các gia tộc, không ít các anh thanh niên muốn rạng rỡ mặt mày thì phải dựa vào Hội võ tam gia này.

Còn về Hồng Mông, là vì các Trưởng lão thiên giai của Huyền Thiên đảo không cách nào thỏa hiệp được là sẽ do ai đi dẫn người hoặc cử ai đi vào, lại không thể trở mặt với ba gia tộc lớn Ẩn Thế nên chỉ đành ngậm ngùi rút lui khỏi cuộc tranh chấp.

- Nghe nói hồn ma bên trong Thiên ma chi nhãn cho rằng hút máu người sống thì có thể phục hồi thân xác nên hễ phát hiện ra tu sĩ liền điên cuồng tấn công một một cách tàn độc.

- Những trưởng lão thiên giai của Hồng Mông cũng không muốn mạo hiểm, lỡ như họ bước vào trong mà không về được thì những đệ tử hậu thế của họ trong Hồng Mông đều bị chèn ép nhục mạ, nên họ bỏ cuộc cũng là điều bình thường.

Triệu Mộc Dương nói

Dương Thần không ngờ trong Huyễn cảnh lại có nơi thần kỳ như vậy, hắn ở trong Vạn yêu giới đã từng thấy Ma tu, chẳng lẽ Thiên ma chi nhãn thật sự là di tích mà Thiên ma hùng mạnh thời Thượng cổ để lại sao?


- Vậy những người trở ra có phải sẽ đem ra những pháp bảo linh đan hùng mạnh gì đó không?

Dương Thần hỏi

Nét mặt của Triệu Mộc Dương tràn đầy khát vọng nói

- Đương nhiên có rồi, tuy nhiên không phải mỗi lần đều có thu hoạch lớn, dù sao thời gian Thiên ma chi nhãn mở ra chỉ có ba ngày nhưng mỗi gia tộc đều có mấy cái bảo pháp thượng phẩm, thậm chí có cái là pháp bảo Tiên phẩm, những thứ từ bên trong đem ra như linh đan và công pháp gì đó thì không cần phải nói rồi.

Một thứ Tiên khí có thể khiến cho tu sĩ cùng tầng lớp lấy một chọi hai, chọi ba đều được, chắc chắn là sự mê hoặc cực lớn, đặc biệt là đối với những cao thủ đang đứng trên cấp bậc cao nhất mà nói.

Dương Thần thầm nghĩ nếu hắn có thể vào trong xem thử thì tuyệt, nói không chừng có thể tìm được mấy thứ pháp bảo cực phẩm gì đó, chỉ tiếc là, số lượng người ở Thiên ma chi nhãn nhất định sẽ bị số lượng lớn các cao thủ của các gia tộc canh chừng, nhất định sẽ không để hắn tới gần.

Chỉ sợ vào được rồi thì cũng khó mà trở ra!

Mỗi gia tộc chỉ có thể cố định để một tu sĩ Nhược thủy kỳ vào, các tu sĩ khác dựa vào sự cao thấp của Hội võ tam gia từ đó mới được dẫn người vào theo số lượng nhưng tất nhiên sẽ có lượng lớn các cao thủ canh phòng bên ngoài, đây cũng là để tránh cho người của Hồng Mông thừa cơ đột nhập

Nói chuyện một hồi, Triệu Mộc Dương mới vỗ đầu hỏi

- Đúng rồi, Tiêu huynh đệ tới đây tìm tôi có gì không?

Dương Thần tỏ vẻ khó xử, ngại ngùng nói

- Có chuyện muốn nhờ Triệu huynh giúp đỡ, không biết Triệu huynh có thể…

- Cứ nói đừng ngại, tôi xem Tiêu huynh đệ như bạn bè, huống hồ lại chịu nhiều ân huệ như vậy thì làm sao có thể chối từ được


Triệu Mộc Dương sảng khoái nói

Dương Thần liền đem chuyện thử thi đấu với Lam Phi hồi tối qua kể lại lần nữa, còn đặc biệt thêm câu

- Lam Phi nói sau mười giờ sẽ đến chỗ đó đợi, Triệu huynh xem thử chuyện này..

- Ha ha, thì ra là chuyện này, bữa đó tôi cũng đã xem qua huynh và Lam Phi chiến đấu rồi, công phu quyền cước của huynh ấy mạnh mẽ như sư tử, tôi cũng muốn so tài với huynh ấy, vậy quyết định vậy đi, tối nay sau mười giờ tôi sẽ đi tìm huynh ấy.

Dương Thần vẻ mặt đầy cảm kích nói

- Cám ơn Triệu huynh đã nể mặt tôi, hy vọng Triệu huynh đừng dẫn theo Triệu Đình muội đi, Lam Phi là đệ tử Phật môn, không thích có con gái xuất hiện ở đó..

Triệu Mộc Dương gật đầu tự nhiên nói

- Yên tâm, tiểu muội của tôi cũng không thích xem đấu võ, muội ấy sẽ không đi theo đâu, sợ rằng cô nàng lười biếng đó lúc đó cũng đã ngủ say rồi

Triệu Mộc Dương bất giác than thở, dường như đối với chuyện của em gái cũng có chút đau đầu

Sau khi nói chuyện xong, Dương Thần luôn miệng cám ơn, về đến nơi ở của mình, hắn không hề nghỉ ngơi mà lấy kiếm chiêu của “ Liên vân thập bát kiếm” ra đọc, cầm lấy một cây phi kiếm bình thường xuất chiêu.

Tu sĩ chắc không phải ai cũng có pháp bảo nhưng dùng sắt tinh để chế ra phi kiếm thì rất nhiều, ví dụ như Triệu Đình là dùng loại phi kiếm bình thường.

Nơi mà Dương Thần ở có một cây phi kiếm của Tiêu gia, vì không thể tùy tiện lấy bảo kiếm trong chiếc nhẫn không gian ra dùng nên phải dùng tạm kiếm thường.

Dựa vào cảnh giới tu luyện của Dương Thần cùng với kinh nghiệm chiến đấu và tài năng thiên phú, trong thời gian rất nhanh đã cải biến được rất nhiều chỗ yếu của Liên vân thập bát kiếm, từ từ đổi thành một môn trung thượng đẳng ngự kiếm thuật mây trôi nước chảy.

Bây giờ nếu để bộ kiếm pháp này vào trong Thanh Đế tháp thì bộ ngự kiếm thuật này ít nhất cũng được đặt vào tầng thứ hai mươi mấy, thuộc loại công pháp mà các tu sĩ Độ kiếp kỳ dùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận