Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Lạc Tiêu Tiêu tuy bước vào Hóa Thần sơ kỳ, nhưng tố chất thân thể so với người luyện võ bình thường không tốt hơn bao nhiêu, chỉ là một cô gái liễu yếu đào tơ, không chịu nổi cú đá như trọng pháo này của Dương Thần.

Sau khi rơi từ trên vách tường xuống đất, “Phụt” một cái phun ra một búng máu tươi.

Xương cốt như muốn vỡ ra, Lạc Tiêu Tiêu cố nén nước mắt, khó khăn bò người dậy, sợ hãi nhìn Dương Thần.

- Đại… Đại trưởng lão… Tiêu Tiêu biết sai rồi… Cầu xin Đại trưởng lão tha thứ…

Giọng nói Dương Thần hung dữ hỏi:

- Cô cho cô ta ăn cái gì?

- Tôi… Tôi…

Lạc Tiêu Tiêu trắng bệch, cắn môi hoa, quýnh quáng không biết nói gì, chưa kịp dùng chân nguyên áp chế thương thế lại ho ra một búng máu, nhuộm hồng cả ngực áo.

Trên mặt đất, Tiêu Chỉ Tình quay lưng về phía Dương Thần, chậm rãi ngồi dậy, cười lạnh nói:

- Ăn rồi thì sao… Cho dù tôi có ăn đan dược trị thương cũng không thể sống thêm được bao lâu… Nói gì cô ấy là con gái Lạc gia, cho dù là Đại trưởng lão… nhưng khiến cô ấy bị thương nặng như vậy ông không sợ gia chủ nhìn chằm chằm vào ông sao.

Dương Thần nghe âm thanh quen thuộc trong lòng mừng như điên, về phần những lời cô ấy nói về Lạc Phong căn bản không cần quan tâm.

Từ từ đã… Cô ấy nói là đan dược trị thương?

Theo bản năng Dương Thần nhìn về viên linh đan vốn được đút cho Tiêu Chỉ Tình giờ rơi trên mặt đất.

Đúng là một loại linh đan chữa thương hạ phẩm, liếc mắt Dương Thần cũng có thể phân biệt được.

Lạc Tiêu Tiêu không phải muốn hại Tiêu Chỉ Tình mà muốn trị thương cho cô ấy.

Dương Thần ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trong lòng nhiều cảm xúc ngổn ngang, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Tiêu Tiêu đang cố nén nước mắt. Cô đang run rẩy vì sợ hãi.

Vốn là cô bé hoạt bát, bướng bỉnh, dại khờ ngày nào, bây giờ có phần tiều tụy, u buồn, thiếu đi sinh khí.

Dương Thần thấy không quen, trong lòng hơi đau nhói.

Mình hiểu lầm cô ấy sao? Cô ấy tới đây là giúp Tiêu Chỉ Tình nhưng lại bị mình đá bị thương.

Lúc trước Tiêu Chỉ Tình bị bắt, có phải là mình cũng hiểu lầm, không phải cô ấy để lộ tin tức.

Dương Thần tự trách vô cùng, nhưng bây giờ không thể nói ra lời “Xin lỗi”, thương tiếc trong lòng, đành chờ cơ hội lần sau vậy.

- Ra ngoài đi, không cần ở đây.

Dương Thần trầm thấp ra lệnh.

Lạc Tiêu Tiêu không ngờ Đại trưởng lão cũng không trừng phạt mình, nhu thuận gật đầu, yên lặng ra ngoài cửa.

Lúc sắp ra ngoài, Lạc Tiêu Tiêu sâu kín nói:

- Đại trưởng lão… Tôi biết lời mình không quan trọng gì… Nhưng nhất định phải làm thế sao, chị Chỉ Tình rất đáng thương…

- Đi ra ngoài.

Dương Thần hơi đỏ mắt lên, rất xấu hổ, hắn không dám đối mặt với Lạc Tiêu Tiêu.

Lạc Tiêu Tiêu không có cách nào khác, đành phải cúi đầu đi ra ngoài, rất nhanh đã xuống lầu.

Xác nhận lầu ba đã an toàn, Dương Thần thở phào, khôi phục lại hình dáng và giọng nói ban đầu, đi tới sau lưng Tiêu Chỉ Tình.

- Đã muộn còn tới, chẳng lẽ lại muốn cho tôi ăn linh đan gì đặc biệt? Nóng lòng thế không phải sợ ngày mai tôi sẽ chết chứ.

Tiêu Chỉ Tình cười châm chọc, không chút sợ hãi, chỉ có sự châm biếm và bình thản.

Sống trong nơi không có mặt trời, chịu mọi kiểu tra tấn đã khiến tim cô trở nên chai sạn như sắt đá, không để ý tới sống chết.

Cuộc đời cô vốn nên kết thúc, nếu không phải gặp được Dương Thần, có lẽ đã chết nơi đất khách quê người và chẳng ai chú ý tới một sinh mạng lặng lẽ rời khỏi nhân thế nơi góc tối âm u.

Ông trời đã bất ngờ cho cô một tia nắng ấm áp, đã là quá đủ.

Những lời cô tùy ý nói ra khiến lòng Dương Thần như bị cắn nát; chân nặng nề như đeo ngàn vạn cân chì không thể bước nổi.

- Tình nhi…

Dương Thần cúi đầu gọi một tiếng, hốc mắt đỏ lên, cơ mặt run rẩy, thân thể cứng ngắc, “Phịch”, quỳ xuống sau lưng Tiêu Chỉ Tình.

Đột nhiên, Dương Thần cảm thấy mình vô lực, vô dụng quá.

Hối hận, đau khổ, không từ nào có thể hình dung được tâm trạng bản thân bây giờ. Người phụ nữ của mình bị tra tấn tàn khốc đến nhường nào, mà khiến cô lạnh nhạt với cả sống chết.

Tiêu Chỉ Tình giật mình, thân thể mềm mại run lên, hít một hơi lạnh, định thần lại, nước mắt tuôn như mưa không thể nào ngừng lại…

Tưởng rằng nước mắt đã cạn nhưng phát hiện nước mắt lúc này vẫn ào ạt tuôn trào.

Ủy khuất, đau khổ, chua xót, không cam lòng, phẫn nộ, nhung nhớ…

Cảm xúc không nói rõ thành lời, khiến cô muốn điên lên, lại vui sướng đến cực hạn; cô như muốn ngất đi.

Chợt, Tiêu Chỉ Tình như nhớ tới điều gì, tiếng khóc lớn đột nhiên cứng lại, tóc xõa xuống, hai tay kinh hoàng, che kín mặt, thân thể co rúm sợ hãi vô cùng.

Dương Thần vẫn quỳ, từ phía sau ôm lấy cô. Quần áo cô vô cùng bẩn, mang theo cả mùi hôi thối nhưng Dương Thần không hề để ý.

- Xin lỗi… Ngàn lần xin lỗi em… Là anh không tốt… Anh biết nói gì cũng vô dụng, nhưng anh cam đoan từ nay về sau sẽ… sẽ không bao giờ nữa… Tình nhi… Em hận anh thì hận đi… Là lỗi của anh.

- Hu Hu…

Tiêu Chỉ Tình không nhịn được òa khóc, dùng sức lắc mạnh đầu:

- Ông xã… Anh tránh ra… Đừng đụng vào người em…

Dương Thần ôm thật chặt:

- Anh sẽ không đi, em muốn mắng, muốn đánh anh thế nào cũng được, nhưng anh sẽ không rời bỏ em…

- Anh buôn ra… Anh tránh ra!

Tiếng khóc Tiêu Chỉ Tình lại lớn hơn nữa.

Mơ hồ Dương Thần thấy có điều lạ, dường như Tiêu Chỉ Tình đang cố dấu cái gì, nhíu mày lại, muốn xoay người Tiêu Chỉ Tình lại

Tiêu Chỉ Tình sống chết không chịu, như đà điểu giấu đầu trong cát, không chịu đối mặt với Dương Thần.

- Tình nhi, em làm sao vậy? Em không muốn gặp anh sao?

Dương Thần cảm thấy rất mất mát, dùng sức nâng đầu Tiêu Chỉ Tình lên, vén tóc cô ra…

Tiêu Chỉ Tình cố gắng che lại, nhưng vết sẹo trên mặt quá dài, Dương Thần rất nhanh đã thấy không đúng.

- Đây là?

Dương Thần hít sâu một hơi, bất chấp cưỡng ép Tiêu Chỉ Tình trở mình trên mặt đất, nâng khuôn mặt Tiêu Chỉ Tình. Mở to mắt ngắm nhìn khuôn mặt không còn chút huyết sắc của cô.

Hai vết sẹo khắc sâu vào da thịt trông rất ghê người!

- A!!! Ông xã anh không nên nhìn em! Không nên nhìn em! Hu hu…

Tiêu Chỉ Tình khóc rống, lại ôm lấy đầu như kẻ cô đơn trong vực sâu. Chút tự tôn cuối cùng cũng bị bong ra từng mảng.

Lục phủ ngũ tạng Dương Thần như bị vỡ nát, loại nhục nhã tận xương tủy, tự tôn mất hết, trái tim bị tước đoạt, cảm giác vết sẹo điểm trúng trí mạng, máu chảy đầm đìa.

Hắn muốn hét lên thật lớn, phát tiết sự tức giận của mình.

Chân nguyên hung mãnh không bị khống chế bắt đầu khởi động, hỗn độn trong đan điền cũng động đậy mà căn bệnh trong đầu Dương Thần bị áp chế cũng có dấu hiệu sống lại.

Mắt Dương Thần đỏ ngầu, sau đó lại đen liên tục thay đổi bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi không chế.

Hô hấp của Dương Thần rất nặng, dồn dập, khiến cho người ta lo lắng có thể đột nhiên ngừng thở.

Trên thân thể cao lớn, gân mạch, cơ bắp nổi cuồn cuộn, không ngừng co ra, rút vào.

- Ai… Là ai… Tình nhi… Là ai làm…

Dương Thần đem hết sức áp chế sự cuồng bạo, hắn biết không thể mất đi sự tỉnh táo bởi hắn còn muốn cứu Tiêu Chỉ Tình ra khỏi đây.

Lập tức, đôi tay đã cứng nhắc, cố gắng ôm Tiêu Chỉ Tình vào ngực một cách ôn nhu nhất.

Tiêu Chỉ Tình run lên, nước mắt chảy ra như suối, khóc không nói nên lời.

Dương Thần nhìn thật kỹ khuôn mặt bị tàn phá, nước mắt cố nuốt vào tim để không chảy ra, nở nụ cười ngây ngô…

- Đồ ngốc, em cho như vậy là không đẹp ư, anh không phải đã nói, cho dù có một ngày tất cả đều già, mọi người không đổi thay, chỉ có Tình nhi biến thành lão thái bà, anh vẫn yêu em như lúc ban đầu, anh sao có thể lừa em chứ.

Nói xong, Dương Thần cúi đầu, hôn lên vết sẹo ghê rợn trên khuôn mặt Tiêu Chỉ Tình, từng centimet, từng centimet đều muốn hôn tất cả.

Tiêu Chỉ Tình nghẹn ngào, không thể mở miệng nói chuyện, cả người như bị hòa tan.

Giây phút này, cô cảm thấy chết cũng không uổng.

Bản thân Tiêu Chỉ Tình cũng không phát hiện, khuôn mặt mình giãn ra, cười nói tự nhiên, nụ cười nhẹ nhõm, ôn nhu, tự tin như vậy…

- Ông xã… Anh còn ngốc hơn em, rõ ràng có thể trị lành cho em, anh ngây ngô ra đó chi nữa, còn rơi nước mắt…

Dương Thần si ngốc, ánh mắt từ mờ mịt rồi từ từ sáng dần, sau đó trở nên sáng ngời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui