Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Khi Athena đem quyền khống chế linh hồn cho Lâm Nhược Khê cũng có nghĩa
Lâm Nhược Khê có ký ức của Athena và Thập Thất, tự nhiên không hề xa lạ
với Mông Tiêu Dao.

Nếu như nói trên thế giới này có ai thật sự khiến Lâm Nhược Khê hận nhất đó cũng chi có Mông Tiêu Dao.

Nếu không có người này, muốn chọn một người thừa kế bày ra ván cờ này, Dương Thần cũng sẽ không hi sinh.

Lâm Nhược Khê thậm chí hi vọng chẳng bao giờ biết Dương Thần, cũng không hi vọng Dương Thần rời bỏ mình vĩnh viễn như lúc này.

Nhưng Lâm Nhược Khê cũng không định thừ dùng lực lượng hiện tại khiêu chiến Mông Tiêu Dao.

Cô rất rõ ràng, cô và Mông Tiêu Dao chênh lệch quá lớn, cho dù hận ông ta thấu xương cũng không thể làm được gì.

Trước khi Dương Thần lâm chung đã dặn dò... Cô nhớ kỹ, cô còn có con
phải nuôi dạy, cô còn rất nhiều chuyện cần cô làm, cô không thể chết được.

- Duyên tới duyên đi, nhân quả luân hồi, ta vô ý thúc đẩy cục diện này nhưng đoán không ra lựa chọn của hắn.

Giọng của Mông Tiêu Dao lộ ra sự tiếc hận.

Tuy rằng trong trận chiến phục hưng Chư Thần đã thua nhưng Dương Thần đã chết.

Bởi vậy, ông ta chẳng khác nào đã bại cả hai phía, đã không có người thừa
kế, cũng không để Địa cầu trở thành tinh cầu của Thần tộc.

-Hừ...

Lâm Nhược Khê cười lạnh:

- Có phải ông muốn nói, hôm nay chết ở đây phải là tôi... Tôi cũng hy vọng là vậy nhưng đáng tiếc... Khiến ông thất vọng rồi.

Mông Tiêu Dao không cảm giác gì đối với những lời trào phúng đó, ông ta chỉ
lẳng lặng nhìn thi thể Dương Thần, ánh mắt đầy phức tạp.

Dù sao, mấy vạn năm đằng đẵng chờ đợi kết quả của một người như vậy thực sự khiến tâm ông ta mệt mỏi.


Ngọc Tuyết Ngưng cũng không muốn làm phiền quá nhiều, nhìn Chư Thần bên cạnh

- Các người đừng ở đó mà trừng mắt nhìn nữa, cho dù hai trăm vạn năm nữa
lực lượng của các người cũng không phải là đối thủ của ông ấy.

-
Tôi khuyên các người nên an phận sống trên Trái Đất này đi, hôm nay Trái Đất đã không còn lành lặn, yêu ma hoành hành, muốn khôi phục lại không
phải là chuyện ngày một ngày hai.

- Nếu muốn sống tốt, tốt nhất hãy đi làm chuyện gì có ý nghĩa đi, đừng ở đây trừng mắt nữa, hiểu không?

Chư Thần hiểu, Mông Tiêu Dao là nhân vật họ không thể ngăn cản, bị nói thế họ không nổi cáu.

Xác thực, bọn họ muốn sống tốt trên Trái Đất cần phải thu thập cục diện rối rắm này, không quản bọn họ nghĩ gì, nhưng Trái Đất thuộc về loài người.

Ngọc Tuyết Ngưng tới cạnh Lâm Nhược Khê, than nhẹ khuyên nhủ:

- Hãy sống thật thốt là cách báo đáp tốt nhất với cậu ta, cậu ta không hy vọng cô sống trong đau khổ đâu, phải không?

Lâm Nhược Khê không nói câu nào, ôm ngang thi thể Dương Thần, sẳng giọng liếc mắt Mông Tiêu Dao, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Cô muốn đưa Dương Thần về đảo an táng, vĩnh viễn chăm sóc hắn, ở cùng hắn...

Giờ phút này, đối với mọi người ở đây rất ảm đạm, ưu thương, im lặng không một tiếng động...

Nhưng lúc này, thần sắc Mông Tiêu Dao và Ngọc Tuyết Ngưng biến đồi, giật mình.

- Chờ chút!

Bỗng nhiên Mông Tiêu Dao thất thố hét lớn.

Ngọc Tuyết Ngưng cảm thấy không thể tưởng tượng được, ánh mắt gắt gao nhìn nhẫn không gian của Dương Thần.

Trong khi mọi người vô cùng ngạc nhiên, một đạo ánh sáng bảy sắc cầu vồng

toát ra từ trong nhẫn không gian của Dương Thần hướng thẳng lên không
trung.

Nhìn thật kỹ thấy đó như một tấm gương cồ bằng đồng thau bay ra từ trong nhẫn.

Nó có hình bầu dục, mặt trái rất giản dị chi có khắc vài đạo Thái Ất đồng
văn; mặt kính lóe ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng, nhu hòa thần bí.

Ánh sáng bảy sắc cầu vồng không ngừng phóng ra, tấm gương cổ to dần, ban
đầu chi to bằng lòng bàn tay nhanh chóng rộng ra năm, sáu thước.

(1 thước đây = 1/3 m)

Hơn nữa cái gương như bị thân thể Dương Thần hấp dẫn không ngừng xoay tròn bên trên thân thể Dương Thần.

Mọi người nhìn chăm chú, không biết từ lúc nào trong mặt gương đã hiện ra một mảnh tình không.

Vũ trụ tối đen, vô số ngôi sao, Ngân Hà cuồn cuộn chảy, Tinh vân xoay vần vô cùng

sống động.

Khung cảnh vô cùng quỷ dị, bởi nó không giống ảo giác mà giống như là sự thật, một hình ảnh thu nhỏ của vũ trụ.

- Đây là... Thần khí Côn Lôn kính.

Ngọc Tuyết Ngưng nhớ tới Dương Thần còn một kiện thần khí nhưng trước giờ vẫn không sử dụng được.

Thực ra, trên đời cũng không có mấy người có thể sử dụng thần khí từ mười vạn năm trước này nữa.

Lâm Nhược Khê cũng giật mình, vô ý thức đặt thi thể Dương Thần lên trên mặt băng, hồi hộp nhìn Côn Lôn kính xoay tròn trên không, trong mắt lóe ra
một tia hi vọng.

Qua cơn khiếp sợ, Mông Tiêu Dao cảm thấy không thể tin được vào mắt mình, liên tục lắc đầu.


- Điều này sao có thể... Thần khí thông linh, nếu tu sĩ không bước vào
cấp bậc Tiên nhân Thượng cổ, không vượt qua được ranh giới kia căn bản
không được thần khí chân chính thừa nhận.

- Coi như vượt qua được
ranh giới kia cũng chưa chắc được thần khí chân chính chấp nhận, nếu
không, Thượng cổ thần khí sẽ không phải chi có vài vị Tiên nhân chuyên
dùng, không lẽ tên nhóc này hắn...

Mông Tiêu Dao khó có thể giải
thích, phải biết, Dương Thần có thể dùng được Bàn Cổ Phủ nhưng cũng chi
dùng để phá vờ không gian là loại thần lực cơ bản nhất, cũng không phải
chân chính được Bàn cổ Phủ thừa nhận.

Nói cách khác, Bàn cổ Phủ là thần khí có uy năng khai thiên tích địa, một búa đánh xuống, Chư Thần căn bản không thể ngăn nổi.

Mà Côn Lôn kính là thần khí có hiệu quả rất đặc biệt, nếu không được thần
khí thừa nhận người sử dụng cũng không biết được nửa điểm huyền bí trong đó. Đây cũng là vì sao Dương Thần có thể dùng Bàn cổ Phủ nhưng Côn Lôn
kính chỉ để thờ.

Bây giờ, Côn Lôn kính chủ động bay ra từ trong
nhẫn không gian, đồng thời phát ra ánh sáng kỳ dị, bay quanh thi thể
Dương Thần, hiện ra cảm ứng kỳ diệu!

Loại dấu hiệu này chứng tỏ Côn Lôn kính ở tình huống nào đó đã nhận Dương Thần làm chủ.

Ngọc Tuyết Ngưng cũng biết những điều đó, nở nụ cười khanh khách, quay sang

Mông Tiêu Dao, ngón tay chỉ về phía Côn Lôn Kính, vui mừng vô cùng nói:

- Mông Tiêu Dao! Ông xem kìa! Tên nhóc này giống ông, đã vượt qua ranh
giới đó! Cậu ta không có chọn buông bỏ nhưng cậu ta cũng đã thành công!
Cậu ta đã hoàn toàn đạt được sự thừa nhận của Côn Lôn kính! Lần này, ông thua rồi!

Mông Tiêu Dao buồn phiền, vẻ mặt bối rối không biết nói sao, điều này đã vượt qua khỏi sự hiểu biết vài vạn năm của bản thân.

Trong lúc Ngọc Tuyết Ngưng cười hân hoan, Côn Lôn kính lần thứ hai xảy ra dị tượng.

Chi thấy, một hình dáng người hư ảo bắt đầu phòng thích ra từ ánh sáng bảy sắc cầu vồng, chậm rãi ngưng kết, hội tụ...

Giống như từng mảnh ghép nhỏ dần dần ghép lại hình dáng ban đầu...


Lúc hư ảnh càng ngày càng rõ ràng, mọi người phát hiện đó là nguyên thần của Dương Thần.

Tất cả mọi người đều cho rằng nguyên thần của Dương Thần đã tiêu tán nhưng không ngờ đã được thần khí Côn Lôn kính bảo tồn lại.

- Quả nhiên, Côn Lôn kính giống như trong truyền thuyết có thể xuyên qua
hư không, xoay chuyển thời không; xem ra nó đã nhận Dương Thần làm chủ,
đem nguyên thần của Dương Thần lúc sắp tiêu tán bảo vệ!

Lời này
chỉ là suy đoán của Ngọc Tuyết Ngưng, nhưng có ai quan tâm tới chân
tướng như thế nào? Dù sao chuyện trước mắt là sự thật!

Khi nguyên thần của Dương Thần chậm rãi mở mắt ra, như một chiếc lông chim nhẹ nhàng rơi xuống thân thể bị tàn phá.

Theo sự thức tỉnh của nguyên thần, “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh’ tự động vận chuyển.

Lúc này, Dương Thần cũng không có ý định ngăn cản “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, cho nên mọi thứ nước chảy thành sông.

Rất nhanh, linh khí điên cuồng chui vào thân thể Dương Thần, máu bắt đầu chảy trong cơ thể, ấm dần, đan điền tràn đầy.

Trái tìm vỡ vụn trong ngực dưới sự chữa trị của “Vãng Niệm Diễn Sinh” hồi phục lại, bắt đầu đập.

Lâm Nhược Khê mở to mắt nhìn kỳ tích trước mặt, cô không dám chớp mắt, lo sợ đây chi là giấc mơ!

Thậm chí cô cũng không dám phát ra tiếng nào, hai tay bịt miệng thật chặt,
nước mắt không ngừng tuôn ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, không dám nói
gì.

Trong lúc mọi người say xưa quan sát, Dương Thần đã hoàn hảo
như chưa từng có chuyện gì xảy ra, có huyết sắc, hô hấp ổn định, hai mắt mở ra.

Khóe miệng Dương Thần nở ra nụ cười nhu hòa, vươn tay, sờ sờ gương mặt của Lâm Nhược Khê:

- A... Bà xặ, em đừng giận nha... Không phải lúc nãy anh giả chết hù dọa em đâu, anh thật sự thiếu chút nữa thì chết rồi...

Rốt cục Lâm Nhược Khê không kìm chế được tâm tình bản thân, gắng sức một
tay đờ lấy Dương Thần dậy, rồi ôm chặt lấy cổ Dương Thần, nức nở khóc.

Lúc này, trong đầu cô trống rỗng, trừ những giọt nước mắt hạnh phúc cô không biết phải nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận