Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Quách Tuyết Hoa chỉ hận bản thân không thể tìm ra cái lỗ nẻ nào để chui xuống, lại giận mình chẳng thể đập vào đầu Dương Thần mấy cái, nếu không phải vì Dương Thần cứ nhất định không chịu nói với mình, nếu như biết trước người con gái đó là Mạc Thiện Ny thì mình sẽ mặc kệ tất cả mà nhất quyết từ chối.

Mã Quế Phương nói chung không cần hỏi thêm gì nữa, chỉ cần nhìn tình hình trước mắt là đã gần như hiểu hết toàn bộ sự việc.

Mạc Thiện Ny nghe thấy mấy câu nói của mẹ thì trong lòng cũng thấy hồi hộp, cảm nhận được mọi chuyện đang diễn tiến xấu, cô miễn cưỡng cười hỏi:

- Mẹ… mẹ từng gặp cô Quách rồi sao?

Mã Quế Phương lạnh lùng đưa mắt nhìn con gái mình, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc:

- Không chỉ là từng gặp, mẹ và cô ta còn nhận nhau là chị em kết nghĩa nữa.

Mạc Thiện Ny cảm giác toàn thân mình như bị đóng băng, bộ dạng của mẹ lúc này, chỉ có lúc nhỏ khi cô không hiểu chuyện đi ăn trộm khoai lang bị bắt mới nhìn thấy vẻ nghiêm khắc này của mẹ mà thôi, không khác gì so với bây giờ.

Đó là vì Mã Quế Phương rất nóng tính nên mới để lộ ra tâm trạng đang cực kỳ phẫn nộ của mình.

- Mẹ… mẹ… mẹ đừng như thế này…

Mạc Thiện Ny toàn thân run rẩy, cúi đầu không dám nhìn vào mặt mẹ mình.

Dương Thần cũng ‎ý thức được tình huống có vẻ đang xấu đi, nếu Quách Tuyết Hoa và Mã Quế Phương đã quen nhau từ trước, lại nhìn vẻ mặt hung dữ của mẹ vợ, khó có thể nào…

- Chị Mã, nghe em giải thích…

- Không cần giải thích.

Mã Quế Phương ngắt lời Quách Tuyết Hoa, sắc mặt giận dữ nói:

- Tôi nói trước, tại sao con của chúng ta đã thân thiết như thế này mà không dám bàn đến chuyện hôn nhân đại sự, ngay đến người nhà thông gia cũng không nhắc tới, hóa ra là bởi vì không dám nhắc tới, không thể nhắc tới.

Quách Tuyết Hoa muốn nói điều gì nhưng không biết phải mở miệng thế nào.

- Em Tuyết Hoa, con trai em Dương Thần đã kết hôn rồi, em lại vẫn còn đến để gặp mặt chị, bàn chuyện hôn nhân của hai đứa, lẽ nào em muốn trêu đùa với chị hay sao?

Mã Quế Phương giận tới mức mặt đỏ lựng:

- Mã Quế Phương tôi đây không phải là người giàu có lắm tiền nhiều của, tôi cũng không phải người có văn hóa, nhưng tôi cũng vẫn biết được rằng hai chữ “liêm sỉ” nghĩa là gì, trước mắt các người không còn có cái gọi là pháp luật nữa hay sao?

- Mẹ, mẹ đừng giận, thực ra sự việc…

- Câm miệng!

Mã Quế Phương ngắt luôn lời của Mạc Thiện Ny, bà trừng mắt:

- Mạc Thiện Ny, con muốn mẹ của con tức chết hay sao? Mẹ sinh ra con là để con đi làm bồ bịch của người ta ư? Con chọn người như thế nào không chọn mà lại đi cướp chồng của người ta sao? Con có biết vợ cậu ta là ai không hả? Là Lâm Nhược Khê, là cháu gái của Cố tổng giám đốc đấy, là cháu gái ân nhân của ta, là chị em tốt của con Lâm Nhược Khê, vậy mà ngay cả đến chồng của Lâm Nhược Khê con cũng gặp gỡ, con có còn lương tâm không hả?

Hai mắt Mạc Thiện Ny đỏ lên, nước mắt tuôn trào, lời của Mã Quế Phương chẳng khác nào vô vàn lưỡi dao tẩm độc đâm vào trái tim mềm yếu của cô.

Cô đương nhiên hiểu rằng việc làm tình nhân của Dương Thần là không đúng, cô đương nhiên biết gặp gỡ chồng của Lâm Nhược Khê là sai, cô cũng biết rằng việc mình làm đã khiến mẹ vô cùng thất vọng.

Nhưng cuối cùng thì mình cũng đã làm thế rồi, chẳng phải vậy sao?

Khi tình yêu đến, cô dường như không có cách nào để ngăn cản nổi, cô chẳng thể nào giãy dụa để thoát ra ngoài, có cố gắng nhưng rồi lại thất bại, âu cũng là duyên số, sự việc cuối cùng cũng đã xảy ra như thế rồi.

Đã có lúc cô tự hỏi bản thân, nếu như không phải lúc đầu là Lâm Nhược Khê đã k‎ý hợp đồng hôn nhân với Dương Thần thì mình có kiếm cớ, có lao đầu như thiêu thân vào chuyến phiêu lưu tình ái với Dương Thần hay không?

Câu trả lời là: chắc chắn có, cô không thể nào dối gạt tình cảm mình đã dành cho Dương Thần, hầu như chẳng thể tưởng tượng nếu như Dương Thần từ chối thì cô sẽ ra sao…

Nếu như thế thì sẽ đau khổ đến nhường nào, chắc chắn sẽ bị tổn thương, nhưng chính mình lại tự nguyện tin rằng cái giá phải trả cho tất cả những gì xảy ra là một điều xứng đáng.

Cô vẫn luôn thường không thôi an ủi mình như thế, cổ vũ bản thân như thế, có vậy cô mới dám đưa Mã Quế Phương đi gặp Quách Tuyết Hoa, nhưng… chưa nói được lời nào thì Mã Quế Phương đã đập tan những mộng tưởng tốt đẹp của cô.

- Mẹ ơi… Con biết con sai…

Mạc Thiện Ny khóc nức nở, toàn thân như sắp đổ gục xuống.

- Con biết con không phải với Nhược Khê… Nhưng… nhưng bởi vì…

- Con không cần nói nữa, bây giờ con lập tức về cùng mẹ, mẹ sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu không…

Mã Quế Phương không chút mềm lòng nói:

- Con tự chọn đi, con có còn cần người mẹ này không, hay con lựa chọn tiếp tục giữ cái danh tình nhân của mình?

Ý của bà tức là nếu không chấm dứt mối quan hệ này thì sẽ cắt đứt luôn tình cảm mẹ con.

Trong phút chốc sắc mặt Mạc Thiện Ny trắng bệch, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô còn nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của mẹ thì cô hiểu rằng mẹ không nói đùa.

Tim của Dương Thần cũng như thắt lại, nhìn dáng vẻ đau đớn nức nở không thốt nên lời của Mạc Thiện Ny, đôi tay hắn thu chặt lại hình nắm đấm.

Là Mã Quế Phương khiến Mạc Thiện Ny khóc như thế, nhưng Dương Thần không thể đối xử với bà như những người khác, không thể giúp Mạc Thiện Ny hết giận bằng cách nện cho kẻ đó một trận thừa sống thiếu chết hoặc thậm chí là xóa sổ luôn.

Đó là mẹ ruột của Mạc Thiện Ny, là bề trên của mình, hơn nữa, rõ ràng là mình đuối lý.

Dương Thần đành nhẫn nhịn tiến lên phía trước hạ thấp giọng nói:

- Mẹ...

- Đừng có gọi tôi là mẹ.

Mã Quế Phương hung dữ trừng mắt nhìn Dương Thần giống như một con báo mẹ đang nổi giận:

- Tôi không xứng để được cậu gọi là mẹ, tôi cũng không cần người con rể như cậu đâu, Dương Thần, lấy tư cách là người đi trước tôi khuyên cậu một câu chân thành, hãy chân thành sống với vợ cậu, đừng một dạ hai lòng, đừng ở bên ngoài chơi đùa với người con gái khác.

Tôi biết có thể cậu giàu có, tôi biết có thể cậu rất giỏi giang.

Nhưng có giàu có hơn nữa, có giỏi giang hơn nữa cũng không thể nào có thể đồng thời đem lại hạnh phúc cho nhiều người phụ nữ, bởi khi cậu đón nhận người phụ nữ khác tức là cậu đã đem lại cho người phụ nữ của mình sự tổn thương to lớn nhất rồi.

Dương Thần im lặng, những lời hắn muốn cầu xin đều không thể cất thành lời.

Mã Quế Phương chưa từng đọc qua sách vở, cũng chưa từng chứng kiến những chuyện tương tự, nhưng chính bà là người đã trải qua nỗi đau, bà khiến cho mọi người xung quanh ngạc nhiên vì sự cảm nhận nhân tình thế thái của mình.

Lời của bà giống như một liều thuốc an thần khiến ngọn lửa hi vọng trong đầu Dương Thần hoàn toàn bị dập tắt.

Quách Tuyết Hoa nãy giờ vẫn yên lặng đứng một chỗ nghe hết câu chuyện giờ cũng vẫn chỉ biết im lặng cúi đầu mà thôi, bà cũng là một người phụ nữ đã thông hiểu cuộc đời, nhưng bà cũng không thể nào phản đối lại ý kiến của Mã Quế Phương.

Thậm chí trong lòng Quách Tuyết Hoa đã nảy sinh một sự ác cảm, lẽ ra ngay từ đầu không nên giúp đỡ Dương Thần, bởi vấn đề không phải là có chuyện đó tồn tại hay không mà bởi vì tất cả ngay từ đầu đã là sai lầm.

Mã Quế Phương thở khó nhọc, cuối cùng nhìn Quách Tuyết Hoa và Dương Thần bằng ánh mắt đầy ẩn ý, quay người lại nhìn Mạc Thiện Ny đang hồn xiêu phách lạc nói:

- Con gái, không cần phải cố chấp như thế nữa, mẹ không hại con đâu, chuyện này sớm muộn cũng sẽ phải xảy ra mà thôi.

Mạc Thiện Ny không nói lời nào, cắn chặt môi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng nõn, lớp phấn trang điểm cũng trở nên loang lổ.

- Sao, con không về ư? Được...

Mã Quế Phương gật đầu, buồn rầu nói:

- Xem ra, con thà làm tình nhân của người ta mà đến mẹ con cũng không cần nữa, cũng đúng thôi... Mẹ ngăn cản con như thế, mẹ là bà già không có văn hóa, không có địa vị cũng chẳng có tiền, ai cần người mẹ như mẹ chứ...

- Không phải vậy.

Mạc Thiện Ny lắc đầu thật mạnh, vội lau nước mắt trên mặt:

- Mẹ, không phải là con có ý đó... Mẹ đừng tức giận, con... con về cùng mẹ...

Mã Quế Phương lúc này mới như trút được gánh nặng, giơ tay xoa xoa khuôn mặt con gái, đau lòng nói:

- Sự việc trở nên như ngày hôm nay thì sẽ dừng ở đây thôi nhé, về cùng mẹ, mẹ sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cho dù cả đời này con không lấy ai thì mẹ cũng không muốn con làm tình nhân của người khác, con biết không?

Mạc Thiện Ny chết lặng, cô gật đầu, hầu như không còn biết suy nghĩ thế nào nữa.

Mã Quế Phương hơi mỉm cười, nắm lấy đôi tay của Mạc Thiện Ny, quay người bước đi.

Dương Thần muốn mở miệng giữ lại nhưng bị Quách Tuyết Hoa ngăn cản.

- Con đừng đi.

Quách Tuyết Hoa nắm chặt tay Dương Thần lắc đầu:

- Bà Mã là người thẳng thắn, con vội vàng như thế chỉ khiến bà ấy càng thêm giận mà thôi, đến khi ấy người thiệt thòi chỉ là chúng ta, cho dù con có muốn xoay chuyển tình thế thì cũng phải đợi bà ấy nguôi giận rồi mới nên đi.

Dương Thần cười khổ sở:

- Còn có cơ hội xoay chuyển sao hả mẹ?

- Mẹ cũng không biết nữa.

Quách Tuyết Hoa thở dài:

- Cái này còn phải xem con có khả năng làm được những gì, chuyện này có thể nói... sau này những chuyện liên quan đến tình cảm của con mẹ không muốn tham gia vào nữa, mẹ có thể giả câm giả điếc nhưng mẹ không muốn làm người hỗ trợ, không muốn làm thuyết khách, hi vọng rằng con sẽ không trách mẹ.

Dương Thần cứng người gật đầu:

- Mẹ không phản đối là con cảm kích lắm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui