Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hai câu thơ này, xuất phát từ bài thơ “Khách tới nhà” của Đỗ Phủ, Dương Thần tuy không đi học, nhưng đã nhìn thấy là không quên được, đã bao nhiêu năm nay, trong đầu hắn chứa vô số tư liệu, giúp hắn nhẹ nhàng nhớ lại.

Đại ý là, chủ nhà chưa từng vì khách mà quét con đường đầy hoa, hôm nay mới vì ngài mà quét, cánh cổng tre chưa từng vì khách mở rộng, nhưng hôm nay cũng vì ngài mà mở ra.

Đặt vào hoàn cảnh của chính mình, không cần nói cũng biết, đó là Dương Công Minh biểu đạt thành ý, hy vọng chính mình về nhận tổ tông.

Dương Thần không phải không nghĩ tới việc về Dương gia sẽ có bao nhiêu ưu đãi, nhưng sau khi về Dương gia sẽ phải đối mặt với Dương Phá Quân và Dương Liệt, Dương Thần còn không đến mức không tự trọng đi hâm nóng quan hệ với hai người kia, nếu không phải có Quách Tuyết Hoa và Dương Công Minh ngăn cẳn, hay là lúc đầu có Yến Tam Nương ở đó, Dương Thần không dám chắc chính mình có giết chết bọn họ hay không.

Dương Thần bỗng nhiên rất nhớ Lâm Nhược Khê ở Trung Hải xa xôi, cô luôn cho hắn một chút ý kiến khiến hắn tỉnh táo trong vấn đề gia đình, đáng tiếc, người đẹp lại không ở bên hắn lúc này.

Một mình đứng dưới mái đình, nhìn chằm chằm hai câu thơ một hồi, Dương Thần đưa tay cất cuốn sách đang cuộn trong tay, mới chậm rãi tìm chuyến xe bus vào thành phố, vẫy chiếc taxi lập tức về Thái gia.

Tuy trở về Thái gia, nếu vận dụng sự công phu của chính mình, có thể nói sẽ về đến trong nháy mắt, nhưng Dương Thần không muốn làm vậy, một là hắn không vội, hai là hắn cũng không muốn lúc nào cũng xuất hiện như quỉ thần vậy.

Hắn tin Yến Tam Nương nếu không phải vì vội về Thái gia chứng minh thân phận của hắn, cũng sẽ lựa chọn cách giao thông bình thường.

Sống trong xã hội người thường, Dương Thần cũng không cảm thấy di chuyển trong nháy mắt là một việc đáng ngưỡng mộ, ngược lại như vậy sẽ mất đi rất nhiều tư vị cuộc sống, cũng như việc người nhà giàu không cần phải mặc quần áo lên đến trăm triệu mới cam lòng, đó chỉ là việc đám nhà giàu mới nổi thích làm thôi.

Lúc trở về Thái gia, trời chiều chạng vạng, trong sân nhà Thái gia đỏ rực.

Dương Thần đi vào phòng khách, nhìn thấy mẹ vợ Khương San và Thái Vân Thành đang ngồi trên sô pha bàn luận gì đó, hắn ngượng ngùng sờ sờ gáy, chính mình chỉ cần ở cùng Thái Nghiên một chỗ đã làm cô nổi trận lôi đình, giờ lại bắt Thái Ngưng ở bên mình, người làm mẹ sẽ không lấy dao làm bếp đuổi chém chính mình sao?

- Ôi, Dương Thần, sao giờ con mới về? Ta đang lo không biết con đi đâu đấy.

Khương San vẻ mặt hồng hào mỉm cười đứng dậy, vui vẻ đi đến trước mặt Dương Thần, vẻ mặt yêu thích nhìn Dương Thần, nói:

- Không phải là con giận bác chứ, cùng lắm là bác làm cho con món gì ăn bồi bổ, người một nhà cả, con lại là đàn ông, đừng nhỏ mọn vậy.

Dương Thần nghẹn họng, nhìn trân trối, giống như nuốt phải ruồi bọ, một lúc sau mới vỗ vỗ vào tay chính mình, xác nhận không phải là mơ, mới ngượng ngùng cười nói:

- Bác gái, bác nói vậy là sao?

Khương San đột nhiên lườm hắn một cái:

- Sao cái gì? Ai cho con xem chính mình là người ngoài, cũng không nói rõ tình hình, bác đang buồn con không xem chúng ta là người một nhà đấy.

- A?

Dương Thần càng mơ hồ.

Khương San cũng không để ý hắn không hiểu gì, cười tủm tỉm nói:

- Nhìn bộ dạng con ngây ngốc này, tuy hồ đồ chút nhưng rất thành thật, bác là mẹ của Ngưng Nhi và Nghiên Nghiên, xem như đồng ý, nhưng con cũng phải đối tốt với chúng nó, đừng bạc đãi hai đứa con gái bác, biết chưa?

Dương Thần kinh ngạc há to miệng, nói thật, cho dù Ares chỉ biết đánh nhau kia có chạy đến trước mặt mình nói gã về sau phải “hoàn lương”, Dương Thần cũng sẽ không giật mình như vậy.

Khương San dường như càng nhìn Dương Thần càng thích, cuối cùng dùng dáng vẻ rất “tiền bối” vỗ vỗ vai Dương Thần nói:

- Bác đi làm cơm chiều, làm cho mọi người bữa cơm ngon, con ngồi tâm sự cùng bác trai đi, ha ha…

Nhìn Khương San rời khỏi, Dương Thần thiếu chút nữa khuỵu chân xuống.

Thái Vân Thành bất đắc dĩ nhìn vợ đi về hướng bếp, lắc lắc đầu, lại nhìn Dương Thần vẻ mặt ngây dại, thở dài:


- Cậu là vui đến ngốc nghếch hay là bị dọa đến ngốc nghếch.

Dương Thần nuốt nuốt nước miếng:

- Đều có.

- Không cần ngạc nhiên, vừa rồi lúc cậu đi ra ngoài, vợ chồng họ Lý lại đến, vừa đúng lúc gặp bác gái liền nói hủy bỏ hôn ước, đồng thời tòa án quân sự bên kia cũng sẽ làm thỏa đáng, sẽ không khiến Ngưng nhi chịu gánh nặng, còn nói quan hệ hai nhà về sau sẽ thân thiết hơn.

Bác gái cậu đã biết thân phận của cậu ở Dương gia, mới thay đổi suy nghĩ như vậy… lúc trẻ thật không nhìn ra, bây giờ cũng đành chịu ảo não, cưới người đàn bà như vậy…

Thái Vân Thành vẻ mặt hối hận nói.

Dương Thần đảo cặp mắt trắng dã, quả nhiên là như thế.

- Chẳng lẽ thân phận Dương Gia tốt như vậy sao?

- Đương nhiên.

Thái Vân Thành dường như bắt được cơ hội nói thêm:

- Cậu từ nhỏ đã rời Hoa Hạ, không rõ lắm về sức ảnh hưởng của bốn đại gia tộc ở Yến Kinh. Bất kỳ ai trong bốn gia tộc này đều không ai dám đụng vào. Nói đơn giản như mấy vị ủy viên thường vụ trong bộ Chính trị, ngoại trừ Tổng bí thư từ trước vì việc công, không để người trong bốn đại gia tộc nắm quyền, còn lại mỗi vị đều phụ thuộc vào một gia tộc. Có thể nói, toàn bộ quyết sách trọng đại của Hoa Hạ, hơn phân nửa đều do bốn đại gia tộc bỏ phiếu mà quyết thành.

Bác gái cậu tuy là người phụ nữ đạo đức chuẩn mực, nhưng lại sinh ra lớn lên ở Yến Kinh, có thể hiểu rất rõ, nếu cậu đã là trưởng tôn của Dương gia, về sau kế thừa Dương gia sẽ có tiền đồ như thế nào. Huống hồ, người đứng trên đỉnh kim tự tháp, có năm thê bảy thiếp cũng là chuyện thường. Dù sao Dương gia cũng đều độc tử độc tôn, trước giờ đều muốn sinh thêm nhiều con cháu.

Dương Thần sờ sờ mũi, không thể không nói, chỉ cần có thể khiến cuộc sống tình cảm được thoải mái là tốt rồi, hắn rất háo hức muốn tìm một cơ hội nào đó về Dương gia xem sao.

Về phần Thái Ngưng, sự tình được giải quyết nhẹ nhàng như vậy cũng khiến cô không tin được, nhưng, không cần động thủ cũng là một chuyện tốt.

Đang lúc Dương Thần phải ngồi tán gẫu cùng Thái Vân Thành, chị em Thái Ngưng và Thái Nghiên đã từ sau cửa bước ra, nhìn bộ dạng thân thiết của họ, chắc hẳn không xảy ra chuyện gì không thoải mái, khiến Dương Thần thở phào nhẹ nhõm.

Thái Nghiên không cần biết có cha đang ngồi đây mà kiềm chế gì, thấy Dương Thần liền ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm lấy cổ Dương Thần, mỉm cười duyên dáng nói:

- Quỷ háo sắc, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.

Dương Thần xấu hổ cau mày nhìn Thái Vân Thành, lại nhìn Thái Ngưng đứng cạnh đang cười khúc khích, nói:

- Em không thể nhẹ nhàng chút hả, em cứ làm thế anh xấu hổ chết mất, mẹ em đang nấu cơm rồi, đi ra ngoài ăn làm gì.

- Hôm nay là ngày vui như vậy, đương nhiên muốn đi HAPPY một chút, anh không đáng thương vậy chứ, đến tiền cơm cũng không có, không sao, chị em sẽ trả tiền.

Thái Nghiên không chịu, đứng dậy túm Dương Thần lôi ra ngoài cửa.

Dương Thần cũng không lay chuyển được ý định của nữ ma vương này, quay đầu hỏi Thái Ngưng:

- Em cũng đi chứ?

Thái Ngưng khẽ gật đầu:

- Ừ, Nghiên Nghiên nói phải chúc mừng em tai qua nạn khỏi.

Dương Thần giật mình, lý do này thật rất thuyết phục.

Thái Vân Thành ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói với Thái Nghiên:


- Ra ngoài ăn thì đi đi, đừng có vừa về Yến Kinh đã càn quấy.

Thái Nghiên quay sang cha mình làm mặt xấu:

- Hừ, mấy năm mới có dịp về Yến Kinh một lần, con có thể càn quấy gì chứ?

Thái Vân Thành bộ dạng bất lực, nản lòng khoát tay một cái, xem như không ngăn cản.

Ba người ra cửa, ngồi lên xe Dương Thần, Thái Nghiên tranh ngồi ghế lái phụ, còn không thắt dây an toàn, nói:

- Anh tìm trên GPS đi, tìm lầu Vân Tiêu.

- Lầu Vân Tiêu? Là chỗ nào? Ăn cơm? Là ăn món gì vậy?

Dương Thần buồn bực hỏi.

Thái Nghiên ngây thơ cười nói:

- Là nơi ăn uống rất ngon, lại có ca hát, khiêu vũ rất hay.

Dương Thần hiểu ra, nheo mắt:

- Hộp đêm?

- Ừ, phải là câu lạc bộ cao cấp mới đúng, không có thẻ hội viên không thể vào.

Thái Nghiên đắc ý nói.

Dương Thần buồn bực:

- Sao lúc nãy lại gạt anh là đi ăn cơm?

- Ngốc ạ, em lừa anh làm gì, nói là đi hộp đêm, chắc chắn cha sẽ không cho phép, hơn nữa cha không thích con gái uống rượu.

Thái Nghiên hơi nhăn nhó nói.

- …

Dương Thần cảm thấy, có lẽ Thái Nghiên không nên là chị em của Thái Ngưng, mà phải là chị em của cô bé Đường Đường kia mới đúng.

Nhưng nghĩ lại cẩn thận, phía Đường Uyển và Đường gia tạm thời không có chuyện gì, chuyện của Thái Ngưng cũng có kết quả khá hoàn mỹ, Tuệ Lâm cũng đã đi thăm, chính mình cũng nên về Trung Hải rồi, trước khi rời khỏi Yến Kinh, coi như thả lỏng một chút vậy.

Lái xe trên đường, Dương Thần tò mò hỏi:

- Hai chị em lúc chiều đã nói những gì rồi?

Thái Nghiên cười nói:

- Muốn biết sao?


Dương Thần gật đầu mạnh.

- Không nói cho anh biết.

Thái Nghiên cau chiếc mũi thanh tú nói.

Dương Thần tức tối quay đầu lại, ánh mắt ra hiệu cho Thái Ngưng:

- Em không nói thì chị em nói.

Không ngờ, ánh mắt Thái Ngưng nhìn ra ngoài cửa xe, ngơ ngẩn, xem như không hề liếc mắt nhìn Dương Thần một cái.

Dương Thần lập tức lo lắng, đôi chị em này không phải là muốn hợp sức đối phó mình trong tương lai chứ, xem ra chính mình phải tiên hạ thủ vi cường, tìm cơ hội cùng nhau lên giường mới được…

Vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung như vậy trong đầu, đi theo hướng dẫn, ba người đã đến bãi đỗ xe rộng lớn của lầu Vân Tiêu.

Trong thành Yến Kinh, muốn làm một hộp đêm như vậy, không phải có quan hệ tốt với các vị cấp cao, tuyệt đối không thể, hơn nữa, chỉ nhìn bãi đỗ xe tấc đất tấc vàng, có thể đoán được bên trong xa hoa thế nào.

Xe trực tiếp chạy đến cửa hộp đêm, còn có nhân viên phục vụ mở cửa, giúp đỗ xe, Thái Nghiên dường như trước kia thường đến, thuận tay bo cho người phục vụ một tờ 100 tệ.

Dương Thần cười ha hả nói:

- Cứ nhìn thực tế, cục trưởng Thái ngày thường hẳn là tham ô không ít.

Thái Nghiên đi lên kéo tay Dương Thần, vô tội nói:

- Anh yêu, không phải tiêu tiền của anh sao, em cũng là người của anh, như thế này không quá đáng chứ.

Dương Thần khuôn mặt co giật, nhìn Thái Ngưng cố nhịn cười một bên nói:

- Ngưng nhi, thế thì em kéo nốt tay kia của anh đi, dù sao thì cũng phải tiêu tiền.

Thái Ngưng lại không làm được cái động tác thân thiết này, mím môi, muốn đi vào cửa.

Không ngờ, vừa mới đi được một bước, phía sau liền vang lên một tiếng đàn ông la hét…

- Đợi chút, đợi chút, để tôi vào cùng.

Nghe tiếng quen thuộc, Dương Thần đau đầu, quay lại nói:

- Cậu sao lại giống âm hồn không chịu tiêu tan vậy?

Người tới đúng là Lý Độn, mặc chiếc áo sơ mi nhìn cũng không phải là hàng đắt tiền, cậu ta đảo trước đảo sau, cười ngốc nghếch:

- Tôi vừa đến Thái gia tìm anh, muốn buổi tối cùng đi uống rượu, ai ngờ anh vừa vặn đi ra, liền lái xe đuổi theo đến đây, ha ha, lầu Vân Tiêu này cao cấp vậy, tôi đến tiền tiêu vặt cũng phải tiết kiệm, có người mời khách tôi đương nhiên phải theo sát.

Dương Thần nhìn thấu kẻ tính toán keo kiệt này, liền mặc kệ hắn.

Thái Nghiên cũng biết Lý Độn, hừ lạnh một tiếng nói:

- Lý thiếu gia muốn đến chơi bời, số báo danh đều miễn phí cho anh, có thể dùng tiền mồ hôi nước mắt của Dương Thần nhà chúng tôi sao?

Dương Thần suýt chút nữa thì choáng ngã, tốt rồi, giờ thì tiền của mình lại là tiền mồ hôi nước mắt.

Lý Độn mặt dày, không phản ứng:

- Không phải là nghe tin chị Thái Ngưng tai qua nạn khỏi, lại có mối nhân duyên tốt đẹp sao, tôi đương nhiên phải đến nâng chén rượu mừng.

Nhìn bộ dạng hắn như thể là đã giúp đỡ Thái Ngưng chứ không giúp người anh em Vĩnh Dạ, Thái Ngưng nghe hắn nói liền ngượng ngùng, khuôn mặt vẫn bình tĩnh đã lộ ra sắc đỏ.

Đi vào trong lầu, theo ý Thái Nghiên, họ cũng không vào phòng riêng mà đi xuống phòng hát lớn nhất dưới lầu, tìm một vị trí, hưởng thụ âm nhạc và vũ đạo sống động ban đêm.


Thái Ngưng hiển nhiên sẽ không khiêu vũ, nhưng có thể do chấp hành mấy nhiệm vụ linh tinh mà cũng đã thường xuyên vào những nơi như thế này, nhưng cô cũng không quen lắm.

Bốn người lách qua sàn nhảy, đi vào chỗ một chiếc sô pha mềm màu vàng, không ít nam nữ đều quay ra nhìn họ, nguyên nhân lớn nhất là do nhan sắc của hai chị em Thái gia, cho dù ở hộp đêm nhiều mỹ nữ cũng vẫn có vẻ đẹp xuất chúng.

Nhưng khi một số công tử nhà giàu phát hiện người đàn ông đi theo sau là Lý Độn ít xuất hiện ở Yến Kinh, họ cũng không để ý đến người đẹp nữa, con cháu của bốn đại gia tộc không ít, nhưng cơ hội gặp gỡ không nhiều, rất nhiều người đã bắt đầu xoa tay, muốn tìm cơ hội lôi kéo làm quen, điều này không làm Lý Độn bất mãn, mà với Dương Thần, tất cả mọi người đều xa lạ, hắn đang đoán xem đây có phải là con cháu Lý gia ở tỉnh khác không.

Bốn người vừa ngồi xuống, Thái Nghiên liền lưu loát gọi một đống rượu và thức ăn, sau đó vội vàng chạy ra sàn nhảy, nhảy nhót cùng đám thanh niên nam nữ, có vẻ hưng phấn vô cùng.

Nhìn thấy vẻ ngẩn người của Dương Thần, Thái Ngưng khẽ cười nói:

- Anh phải biết rằng Nghiên Nghiên rất hiếu động, nhưng ở Trung Hải làm cục trưởng cục cảnh sát, không thể đi hộp đêm chơi, sợ bị người ta nói ra nói vào, cho nên vẫn phải chịu đựng, mỗi lần về Yến Kinh, nó đều bớt thời gian để đến hộp đêm chơi đùa.

Dương Thần cũng hơi bất ngờ, để mặc Thái Nghiên đi náo loạn, nhìn một bàn thức ăn và rượu, hắn sờ sờ cái bụng đói, bắt đầu ngốn thức ăn.

Lý Độn không khách khí, tự rót đầy cho mình một ly Whiskey, còn gọi bồi bàn điểm thêm một tảng thịt bò, âm thanh cuồng loạn bên tai không ảnh hưởng chút nào đến nhã hứng ăn uống của gã.

Thái Ngưng im lặng ăn nho, cũng không nói gì, không đi chơi, dường như đặt mình trong một thế giới khác.

Dương Thần nhai nuốt bánh ngọt, nhìn cô một lát nói:

- Ngưng nhi, em xuống chơi cùng em em đi, chỗ này 2 người đàn ông ăn cơm thì có gì vui.

- Em không biết nhảy.

Thái Ngưng lắc đầu nói.

- Có gì mà biết hay không, cứ xoay lung tung, uốn éo mông, em nhìn động tác của Nghiên Nghiên, nhìn như con gấu ngốc vậy, em trong người có khinh công, tùy tiện làm vài động tác cũng đẹp hơn cô ấy.

Dương Thần cười nói.

Thái Ngưng vẫn lắc đầu như cũ.

Dương Thần thở dài:

- Kỳ thực trước kia anh đã muốn nói với em, anh chưa già đã yếu, em sao lại so với anh còn già hơn vậy, giống như bà cố nội vậy, sẽ bị em em đánh bại đó.

Thái Ngưng nghi hoặc nói:

- Em có gì không bằng Nghiên Nghiên, sẽ bị đánh bại?

- Chậc chậc… nói đến việc này lại khá tự tin…

Dương Thần cười nói.

- Chẳng lẽ không đúng sao, chẳng lẽ em xấu hơn Nghiên Nghiên, không xinh đẹp bằng nó?

Thái Ngưng có chút mất hứng, bị Dương Thần nói chính mình không bằng Thái Nghiên, cho dù là em gái mình vẫn thấy có chút không vui.

Dương Thần nói:

- Ít nhất thì Nghiên Nghiên rất thành thạo, em thì một chút cũng không.

- Cái gì?

Thái Ngưng chớp mắt hỏi.

Lý Độn đang liên tục nhai thịt bò cũng hiếu kỳ ngẩng đầu lên, liếm môi nhìn Dương Thần muốn nghe xem.

Dương Thần đặt đũa xuống, tiến đến bên tai Thái Ngưng, nói thầm:

- Bảo bối à, em biết làm nũng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận